"Kiều Duệ sợ rằng bố cháu sẽ nói điều này cho Nhã Nguyên..."
Cố Minh vội cắt lời.
"Vậy là mẹ nuôi cháu chưa biết tình cảm của Kiều Duệ? Nhưng nãy chú nói là mẹ cháu không gieo hi vọng, chỉ coi là bạn, làm thế nghĩa là đã biết tình cảm rồi còn gì?"
"Không đâu, lúc đó ở trường đại học có tin đồn, Nhã Nguyên nói với Kiều Duệ về việc này, cô ấy không muốn tin đồn cứ tiếp diễn. Lúc đó Kiều Duệ suýt chút nữa kích động mà bày tỏ tình cảm nhưng vội kìm nén được, sau đó cười cười nói là "cứ mặc kệ tin đồn đi, anh không quan tâm mấy, chúng ta vẫn là bạn bè mà." Hắn nói như vậy đấy, thế nên thời điểm bị bố cháu nhìn thấy điểm yếu này của hắn, mới đâm ra sợ hãi. Hơn nữa, lại còn riêng việc bố cháu biết hắn đánh bạc quy mô lớn, tham ô thêm bao nhiêu tiền của người khác, những người muốn nhờ hắn giúp đỡ đi du học ấy. 3 việc cộng lại, nếu lộ ra thì hắn chẳng còn lại gì, nên mới quyết định xuống tay. Sau khi sai Ngô Phi gây tai nạn, hắn liền sắp xếp cẩn thận chứng cứ ngoại phạm của Ngô Phi sao cho thật hoàn hảo. Năm đó cảnh sát không bắt được thủ phạm, còn nghi ngờ Triệu Mục Kim là kẻ chủ mưu, cũng là Kiều Duệ một tay sắp đặt. Thế nhưng, vì đoạn tình cảm với Nhã Nguyên mà hắn chỉ khiến cho mọi người nghi ngờ Triệu Mục Kim thôi, không làm quá đến mức phải dây vào pháp luật. Sau khi bố mẹ cháu mất, cháu biết rồi đấy, công ty du lịch Thanh Nhiên vực dậy nhanh chóng, không còn ai đe dọa hắn nữa, hắn không phải sông trong những ngày tháng lo sợ nữa, tập trung làm việc, sau đó còn đầu tư thêm vào giới thời trang."
"Chú Ngụy, tại sao chú biết rõ tất cả mọi việc như thế, mà năm đó chú không đứng ra để tố cáo hắn?"
Cố Minh chất vấn.
Ngụy Chính Hạo hơi mím môi, trầm tư một lúc rồi thở dài.
"Cháu biết mà, chú với hắn là bạn từ thời đại học, lúc hắn lập nghiệp, chú ít tiền, chỉ giúp đỡ được một ít. Khi văn phòng thành một công ty lớn, chú lúc đó lại thất nghiệp, lông bông, chính hắn là người nhận chú vào công ty. Lúc đầu là chức quản lí, sau đó thành phó giám đốc. Vừa là bạn vừa là đồng nghiệp, còn là ân nhân giúp đỡ trong lúc mình tay trắng, chú có thể đứng ra tố cáo hắn sao? Chú biết mọi việc hắn làm là sai, nhưng không thể làm được, chú đành đợi công ty vực dậy được, thì xin nghỉ việc. Có chút tiền về nhà mở shop bán quần áo."
Cố Minh lúc đầu còn có chút hận Kiều Duệ, nhưng sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, trong lòng lại sinh ra một sự thương xót khó nói. Anh lắc đầu, tự nhủ đây là người đã hại bố mình, không thể mềm lòng. Nhưng rồi trong đầu anh lại tự động hiện lên hình ảnh một Kiều Duệ đầy dã tâm, hiểm ác đứng từ xa nhìn người mình yêu hạnh phúc trên lễ đường với người đàn ông khác. Anh thậm chí còn nhìn thấy hình ảnh chàng thiếu niên Kiều Duệ năm đó nghiêm túc hứa với cô gái mà mình yêu, một ước mơ hão huyền, và lời hứa khó mà thực hiện, thế nhưng sau này chàng thiếu niên dù thế nào cũng bất chấp tất cả để giữ lời hứa ấy. Đến khi làm được rồi, thì cô gái năm đó đã không thuộc về mình nữa, chỉ còn là mảnh kí ức bé nhỏ cứa vào tim, ngày qua ngày lại rỉ máu, đau càng thêm đau.
Cố Minh cố nén cảm xúc đó xuống, lúc này mới nói việc mình đã tìm thấy Ngô Phi, việc Ngô Phi chỉ cho để tìm Ngụy Chính Hạo.
"Vậy là cháu định tố cáo Kiều Duệ?"
"Chú không làm được việc đó thì cháu làm, cháu buộc phải làm. Đây là dấu chấm hết cho những nghi ngờ, băn khoăn, cả những oan ức trong quá khứ. Ngô Phi sẽ ra đầu thú. Nếu hắn thành khẩn, cháu sẽ tìm cách giảm án cho hắn. Còn về phía Kiều Duệ, đợi sau khi cháu tố cáo, xem quyết định của tòa án thế nào đã rồi tính. Kể cả họ tha cho Kiều Duệ, cháu cũng sẽ không tính toán nữa, coi như xong rồi."
"Cháu thật sự.....rất lương thiện."
Cố Minh chỉ cười.
"Về bản chất thì con người ai cũng lương thiện, nhưng hoàn cảnh tác động lên mỗi người thì lại khác. Có người có thể kiên định, giữ vững sơ tâm, có người thì không làm được, dần thay đổi."
Rời khỏi nhà Ngụy Chính Hạo, Cố Minh liền mệt mỏi đi về nhà. Mai đưa Nhã Hi ra mắt bố mẹ, phải về nghỉ ngơi sớm.
Sáng sớm, nghĩa trang vắng lặng, đang là giữa hè thế nhưng không khí buổi sớm ở đây lại hơi se se lạnh. Nhã Hi để bó hoa cúc trắng xuống ngôi mộ, rồi thắp hương cho họ. Cô ở trước mộ rất lâu, giống như đang kể chuyện cho họ nghe, Cố Minh chỉ đứng ở phía sau nhìn cô, nhủ thầm "chắc chắn bố mẹ sẽ rất thích cô ấy".
P/S : "Chúc một ngày mới tốt lành."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT