Anh trai bánh nhân trứng lại ngồi lên xe đẩy mì lạnh nướng mộc mạc, lúc này tâm tình so với lúc tới đã khác nhau một trời một vực, anh trai bánh trứng cố gắng ấn xuống sự khác thường trong lòng mình, cố gắng ngồi cách xa anh trai mì lạnh nướng một chút, để tiện cho mình khắc chế cảm giác khó hiểu xuất hiện trong lòng.

Nhưng đó chỉ là một điều viển vông, bởi vì chỗ ngồi thực sự rất nhỏ.

Gió đêm đến muộn, xoa má, anh trai nướng mì lạnh đột nhiên hỏi: “Cậu làm bánh trứng bao lâu

rồi?”

“Mới… hơn nửa năm. “anh trai mì lạnh đảo mắt, anh trai bánh trứng không biết vì sao có chút khẩn trương, trước khi nói chuyện đều hơi cân nhắc một chút.

Quả nhiên… có phải vì cậu đang ngồi quá gần?

“Nghĩ như thế nào lại làm bánh nhân trứng?”

“Đại khái là bởi vì… thích ăn? “nói đến chuyện này, anh trai bánh trứng trở nên hứng thú, cũng thả lỏng một chút, “Chờ tôi tích góp đủ tiền, liền mở một cửa hàng ăn sáng. Đến lúc đó sẽ không còn lo lắng đề phòng trốn quản lý đô thị. “

“Chúc tâm nguyện của cậu sớm trở thành sự thật.” anh trai mì lạnh nướng cười.

Anh trai mì lạnh nướng đem anh trai bánh nhân trứng đến chỗ bên kia nói, anh trai bánh nhân trứng vội vàng nói: “Dừng ở chỗ này đi, không cần đi vào bên trong nữa.”

“được.”

Anh trai mì lạnh nướng dừng xe, anh trai bánh trứng đang chuẩn bị đứng dậy ——

“Đừng nhúc nhích.”

Anh trai mì lạnh nướng nghiêng người qua, ngũ quan tinh xảo của đối phương đột nhiên phóng đại trước mặt anh trai bánh trứng, thanh âm “thịch thịch thịch” lại bắt đầu vang vọng bên tai, anh trai bánh trứng không khỏi nín thở, cậu cũng không biết vì cái gì lại làm như vậy, tựa hồ là một loại nghi thức thần thánh.

Lúc đến gần nhìn mới phát hiện anh trai mì lạnh nướng kỳ thật da rất tốt, lông mi run rẩy như lông quạ, lúc cõng ánh trăng (?) ánh mắt giống như hai viên mã não đen.

“Rồi.” anh trai mì lạnh nướng lại đứng trước anh trai bánh nhân trứng mở lòng bàn tay ra, trong tay là một mảnh lá ngô đồng, “Lấy từ trên tóc cậu xuống.

Anh trai bánh trứng nhìn chằm chằm bàn tay đối phương vài lần. “thịch thịch thịch——”

Chết tiệt.

“Thịch thịch thịch ——” có thể đừng nhảy nữa được không!

Bốn phía thật sự là quá yên tĩnh, nói là mọi thứ đều tĩnh lặng cũng không tính là quá đáng, anh trai bánh nhân trứng sợ đối phương nghe thấy thanh âm kỳ quái này, anh trai bánh nhân trứng đem tay đặt ở ngực, giống như như vậy có thể làm cho trái tim bởi vì áp bách mà không thể động đậy, anh trai bánh nhân trứng ôm ngực nhảy xuống xe đẩy.

Sau lưng truyền đến giọng nói dịu dàng của anh trai mì lạnh nướng: “Tạm biệt. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play