Edit+Beta: Anbel
Tần Việt Phương rất ít khi giám thị quá mức đối với người bên cạnh mình.
Đại khái là hắn khá tự tin đối với bản thân mình, tự tin rằng sẽ không ai dám trêu chọc hắn, cũng sẽ không ai dám trêu chọc người của hắn.
Cho nên cho tới khi hắn biết được Phương Dạ Âm cùng Mục Bạch đi ăn cơm, hai người đều đã ngồi trong nhà hàng.
Vừa khéo hôm nay Triệu Tuyên cũng đang ở đây cùng với hắn, nghe thấy tin tức liền kích động lên.
"Mục Bạch? Mục Bạch nào? Có phải là cái người cậu khóc la nhắc mãi vào mười năm nay không?"
Tần Việt Phương lạnh lùng nhìn anh một cái rồi không thèm để ý tới nữa.
Triệu Tuyên nhìn biểu tình của hắn liền biết rằng chính mình đoán không sai, hưng phấn vỗ đùi nói: "Vậy khẳng định chính là cậu ta!"
Anh gấp tới nỗi không chịu được bát quái lên, "Chú chim hoàng yến nhà cậu cùng Mục Bạch đi ra ngoài sao? Đi nơi nào? Quyền anh quán sao? Ha ha ha ha ha ha!"
Tần Việt Phương mạc danh cảm thấy trên trán có chút lạnh.
Hắn nhíu mày phản bác: "Nói bậy gì đấy, bọn họ chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm thôi."
Triệu Tuyên hừ một tiếng, quăng cho Tần Việt Phương một ánh mắt thâm ý vị trường.
"Người tình mới cùng người tình cũ cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm thì có thể làm điều gì, không phải chắc là khi cậu vừa tới đã chứng kiến cảnh hai người đánh lộn rồi sao, nói không hiện tại cậu đi đến còn có khi chứng kiến cảnh bọn họ dùng lá cải ném vào mặt nhau đấy!"
Triệu Tuyên càng nói càng hưng phấn, "Nói không chừng chim hoàng yến nhỏ nhà cậu sẽ lôi kéo Mục Bạch khóc lóc sướt mướt nói cậu ta đừng rời khỏi cậu đấy! Bằng không hiện tại chúng ta đi qua đó xem thử?"
Tần Việt Phương giật giật khóe miệng, vậy thôi không bằng đừng có qua.
Nhưng hắn lại cảm thấy có chút không an tâm.
Hẳn là không tới mức đối chọi gay gắt nghiêm trọng như vậy đâu ha....
Tần Việt Phương có chút thất thần nhìn tới trước mắt, bỗng dưng cảm thấy có chút phiền muộn.
Triệu Tuyên xoa xoa tay đi tới cửa, "Aiss, còn nhìn thời gian trên máy tính làm cái gì, đi đi đi, mời tôi đi ăn cơm đi! Ăn tại cái nhà hàng mà bọn họ đang ăn ấy!"
Triệu Tuyên vỗ vỗ tay đi thẳng, Tần Việt Phương do dự một chút, cuối cùng vẫn thu hồi tư liệu trước mặt rồi đi theo.
Thế nhưng đợi đến khi hai người chạy tới nhà hàng, dường như chưa từng xảy ra trạng thái đối nghịch khẩn trương nào cả, ngược lại còn thấy Phương Dạ Âm còn đang ôn nhu mà quấn lấy rót rượu cho Mục Bạch. Một bên rót rượu một bên còn đang nhẹ giọng nói cái gì đó, khóe môi tự nhiên gợi lên, đôi mắt cong cong cười rất là vui vẻ.
Cậu cười tới nỗi má lúm đồng tiền đều hiện lên!
Tần Việt Phương cảm thấy tức giận bất bình, Phương Dạ Âm đi theo hắn hai năm rồi, hắn từ trước tới nay còn không có phát hiện ra cậu có má lúm đồng tiền nữa đấy!
Vị trí hai người ngồi càng có thêm ý tứ, ngồi tại bàn ghế dài ở cửa sổ sát đất, bên ngoài là cảnh biển lãng mạn, còn đem đèn xung quanh chỗ ngồi tắt đi, càng thêm nổi bật ánh nến trắng lãng mạn.
Ánh nến thắp sáng khuôn mặt hai người đang dùng bữa tối cùng nhau, quả thật romantic không thể nào chịu được.
Nhìn như vậy lại hệt như, Mục Bạch tuấn dật sáng ngời như ánh mặt trời cùng với Phương Dạ Âm xinh đẹp yếu đuối, phảng phất như một đôi tình lữ chân chính, bọn họ đang cùng nhau hưởng thụ thời gian hẹn hò.
Sắc mặt Tần Việt Phương có chút cổ quái, hình như có gì đó không đúng thì phải???
Triệu Tuyên ngạc nhiên liếc mắt nhìn Tần Việt Phương một cái, một câu nói liền toạc ra huyền cơ: "Đây là tình huống gì đây? Lá cải hình như ném lên đỉnh đầu cậu rồi?"
Bạn trai cũ cùng tiểu tình nhân mới vứt bỏ tra nam nắm tay sống hạnh phúc cùng nhau?
Triệu Huyên không khỏi vì suy nghĩ của mình mà tự mình khen ngợi.
Tần Việt Phương sắc mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn anh một cái, "Sẽ không có đâu, đừng nói bừa!"
Những lời nói này của hắn có chút lớn, trong nhà ăn yên tĩnh liền nghe thấy rất rõ ràng.
Phương Dạ Âm cùng Mục Bạch tự nhiên cũng nghe thấy được, cả hai người đồng thời nhìn sang hướng bên này.
Triệu Tuyên khụ một tiếng, đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Bên kia đang nhìn cậu đấy."
Tần Việt Phương đen mặt xoay đầu lại nhìn, tốt hơn là không nên nhìn!
Mục Bạch thì còn tốt, chỉ là sắc mặt thoạt nhìn có chút xấu hổ.
Phương Dạ Âm thì lại cực kỳ quá mức, chỉ nhìn thấy cậu nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ, đôi môi xinh đẹp không cao hứng khép mở, tựa hồ đối với sự xuất hiện của hắn cực kì bất mãn.
Tần Việt Phương cắn răng, em bất mãn cái gì chứ?
Hắn cố nén tâm tình cổ quái, đi đến trước mặt hai người, đối với Mục Bạch nở nụ cười ôn nhu.
"Hai người sao lại đột nhiên đi ăn cùng nhau thế? Cũng không báo trước cho tôi một tiếng?"
Mục Bạch ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng.
Y cũng không biết nói như thế nào đây, không lẽ nói là 'tiểu tình nhân của cậu mời gọi nồng nhiệt quá tôi từ chối không nổi', y căn bản là tìm không thấy cơ hội để từ chối! Hơn nữa, Phương Dạ Âm tính tình tốt, mặt cũng đẹp, thời thời khắc khắc ăn cơm đều chiếu cố y, cùng cậu ăn cơm chung cảm giác cũng không tồi....
Phương Dạ Âm nhàn nhạt nói: "Là tôi mời A Bạch đi ăn cơm."
Sắc mặt Tần Việt Phương liền hơi hơi vặn vẹo, gọi tới nhũ danh luôn rồi à?
Tần Việt Phương nhìn về phía Phương Dạ Âm, ánh mắt sắc bén, cơ hồ dùng dao đặt lên người không sai biệt lắm, bên môi miễn cưỡng phun ra vài chữ: "Em có tiền sao?"
Ánh mắt lại quét qua chai rượu mở bên cạnh, rượu Shirley cất trong hầm hết 75 năm, ánh mắt Tần Việt Phương biến đổi, mẹ nó, cái rượu này hắn còn chưa có sưu tầm nữa!
Phương Dạ Âm tiện tay kéo khăn ăn lau đi khóe miệng, hững hờ móc ra một tấm thẻ đen, đối với phục vụ đứng bên cạnh thản nhiên nói: "Tính tiền."
Tần Việt Phương nghiến răng nghiến lợi, "Đây là thẻ của lão tử!"
Hắn kích động tới nỗi những lời thô tục đều ra tới.
Không thể trách hắn kích động như vậy được, một người là bạch nguyệt quang* của hắn, một người nốt ruồi son* của hắn, có một ngày hắn chợt phát hiện ra, bạch nguyệt quang của chính mình cùng với nốt ruồi son đặc biệt cùng nhau đi ăn tối một cách lãng mạn trên một bàn ăn đầy ánh nến, không khí mập mờ! Hắn bình tĩnh được cái con khỉ!
Đặc biệt là hiện tại khi ánh nến chiếu vào mặt của hắn đều cảm thấy toàn là màu xanh lục!*
*ý chỉ bị cắm sừng á
Phương Dạ Âm híp mắt liếc nhìn Tần Việt Phương một cái, câu môi cười lạnh.
"Không phải là trên giường anh cho thẻ, xuống giường để lão tử xài sao?"
Huống hồ cái thẻ này cũng là của lão tử! Lão tử đã làm cả đời! Bên trong đều là tiền mà lão tử cực khổ kiếm được!
Tần Việt Phương không biết Phương Dạ Âm bất mãn trong lòng, hắn bị Phương Dạ Âm làm cho bật cười lạnh.
"Phương Dạ Âm, em cũng gan thật, dùng tiền của lão tử đi mời bạn trai cũ của lão tử đi ăn?"
Mục Bạch ngồi ở bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bị khí tràng mạnh mẽ của hai người bọn họ áp tới nỗi không dám lên tiếng, nghe thấy thế liền không nhịn được cắn môi nói: "A Việt, cậu nói thế không đúng..."
Phương Dạ Âm phi một ngụm, đánh gãy giải thích của Mục Bạch, cậu đứng lên, nhướng mày nhìn Tần Việt Phương: "Đâu chỉ như vậy, tôi cùng Mục Bạch mới quen đã thân, đang chuẩn bị cho anh đêm nay một phát hai pháo đấy!"
Mục Bạch khụ một tiếng, tầm mắt đối diện với Triệu Tuyên đang ngồi bên cạnh ăn dưa [ aka nhiều chuyện ], trong ánh mắt bát quái của đối phương mà lắc đầu liên tục.
Phương Dạ Âm khí chất nhu mỹ, diện mạo tinh xảo, nhướng mày nói lời thô tục nhưng lại không có vẻ thô tục, ngược lại còn mang theo một loại mỹ cảm sắc bén, làm người khác không nhịn được muốn áp chế phong mang của cậu, ngo ngoe rục rịch.
Tần Việt Phương cười lạnh một tiếng, biểu tình trên mặt trở nên nguy hiểm lại mịt mờ.
"Được, được, được, Phương Dạ Âm, đây là chính miệng em nói." Hắn hung hăng cắn răng. "Em con mẹ nó đừng có hối hận!"
Đêm nay mà không làm chết cậu ta liền con mẹ nó hắn sẽ chuyển sang họ Phương!
Phương Dạ Âm cười lạnh liên tục, đem thẻ đen quăng lên trên bàn, phát ra tiếng leng keng giòn vang.
"Trong từ điển của lão tử, không hề có từ 'hối hận'!"
Hắn chỉ hận năm 30 tuổi sao lại không treo cổ chính mình! Lúc chết đi sống lại lại gặp phải tên bệnh tâm thần này!
Ghi chú: Tần Việt Phương năm nay vừa vặn 30 tuổi.
Mục Bạch bên cạnh yếu ớt nói một tiếng: "Ơ cái đó, mấy người đừng có lôi kéo tôi vào, tôi là một người đứng đắn."
Y vẫn là nên chạy đi nhanh thôi, hai người này cãi nhau người khác hoàn toàn không thể nào chen vào được.
Tác giả: Chim hoàng yến khẳng định sẽ là HE, nếu chính mình cùng bản thân ở bên nhau mà bi kịch, thì thế giới này cũng thật quá đáng buồn.
Chính mình nhất định phải yêu thương chính bản thân mình.
Nghiêm tam tuy rằng chỉ là nam tam, thật ra theo tác giả thiết lập, hắn chính là một tiểu thụ đáng yêu, ở cùng tiểu Âm Âm không cọ sát ra hỏa gì đâu, có thể thấy rõ Triệu Tuyên là bạn thân Tần Việt Phương thì Nghiêm tam đại khái cũng chỉ có thể làm bạn với Phương Dạ Âm thôi =)))
Đáng quan tâm nhất vẫn là Thẩm tiểu ca ca, nếu mọi người chú ý đều có thể nhìn ra được dưới cách hành văn của tác giả, Thẩm ca ca mới chính là kẻ đa nhân cách, hiện tại cảm xúc hắn đối với tiểu Âm Âm đại khái chính là cảm thấy hứng thú khi gặp đồng loại thôi.
Mấy cái khác mọi người tự khám phá trong lúc đọc truyện đi nhé!