Edit+Beta: Anbel
Lâm Văn Dương chống nạng đứng trước cổng trường, biểu tình chết lặng.
Cậu ta bị đuổi học.
Bị chính tay hiệu trưởng đuổi học.
Nhìn đủ kiểu loại xe lớn nhỏ chạy ngoài cổng, cậu chợt nở nụ cười, "Ha ha..."
Trong một chớp mắt, cậu ta nghĩ tới rất nhiều điều, sự vui sướng khi thi đậu đại học, những chuyện bất đắc dĩ trong nhà, còn có việc những chuyện không cam lòng trong trường học... Ông trời bất công! Lâm Văn Dương cười cười rồi khóc lớn, trong lòng cậu hận rất nhiều, hận chính mình được sinh ra, hận gia đình của chính mình, hận trường học bất công, hận Phương Dạ Âm!!!
Cậu chảy nước mắt lẩm bẩm nói: "Dựa vào cái gì... dựa vào cái gì..."
"A."
Một tiếng cười không nặng không nhẹ từ sau lưng vang lên, lưng Lâm Văn Dương căng thẳng lại, vội vàng lau khô nước mắt trên mặt mình, oán hận quay đầu nhìn lại.
"Phương Dạ Âm!"
Phương Dạ Âm câu môi nhìn cậu, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn từ đầu tới chân, cuối cùng đối diện với ánh mắt cậu ta, môi mỏng xinh đẹp phun ra hai chữ: "Thật xấu."
Lâm Văn Dương cắn chặt răng, nắm chặt lấy cây gậy chống, gân xanh trên tay nổi đầy, quả thật hận tới mức không thể nhịn được mà muốn cho cậu ăn một gậy.
Phương Dạ Âm nhìn ra ý đồ của cậu, lắc đầu nói: "Muốn đánh tôi sao?"
Lâm Văn Dương âm trầm nói: "Tao hận không thể ngay tại nơi này ăn lấy máu thịt mày, đem đầu mày phơi thây ra đường!"
Phương Dạ Âm ý vị sâu xa khẽ cười một tiếng, dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu ta: "Mày thật đáng thương, đáng thương đến nỗi tao không muốn chơi đùa cùng mày nữa."
Chiếc xe màu đen đậu gần đó chậm rãi chạy tới, Phương Dạ Âm không hề để ý tới Lâm Văn Dương, chậm rãi đi về hướng chiếc xe đang đi đến.
Lưng cậu thẳng tắp, đôi tay tùy ý cắm vào trong túi quần, mỗi một bước đi hệt như vị quý tộc đang đi trên thảm đỏ, vừa ưu nhã lại thong dong.
Lâm Văn Dương nhìn theo bóng lưng cậu, tay nắm lấy gậy càng thêm dùng sức, thái độ hờ hững này của Phương Dạ Âm càng chọc giận thêm sự không cam lòng của cậu ta, trước mắt cảm thấy một vùng tăm tối, dù sao thì cuộc sống của cậu ta cũng đã bị hủy, vậy thì vì sao lại... Vì sao lại không lôi kéo người khác xuống chết chung cùng mình!
Hai mắt Lâm Văn Dương đỏ ngầu, gân xanh trên trán giật giật, cậu ta có chút không ức chế được cầm gậy chống giơ lên.
Ngay lúc đôi mắt cậu ta hung ác, sắp dùng sức đánh một phát, Phương Dạ Âm dường như là mọc thêm một con mắt, đột nhiên xoay người.
Cậu nhíu mày đứng nhìn Lâm Văn Dương, đôi mắt đen nhánh cất giấu vực sâu không đáy, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu ta, tựa hồ đối với việc cậu ta giơ gậy lên đã tính toán khống chế rõ ràng. Lâm Văn Dương không hiểu sao cảm thấy da đầu tê dại, một cỗ khí lạnh chậm rãi bò lên lưng, động tác trên tay cũng cứng ngắc lại.
Không.
Lâm Văn Dương tự an ủi chính mình, cậu ta xoay người lại, gậy chống càng thêm dễ dàng đánh trúng đầu cậu, gương mặt xinh đẹp như hoa kia cũng sẽ bị đánh tới rối tung rối mù, dính đầy vết máu... Cậu ta nhìn chằm chằm vào Phương Dạ Âm, thần sắc trong con ngươi biến ảo khó lường, ẩn ẩn một tia màu đỏ.
"Ngồi tù, mới thật sự là không có tương lai." Phương Dạ Âm khịt mũi một chút, thản nhiên nói.
Cậu lộ ra một nụ cười yếu ớt, đôi mắt đen nhánh dường như cũng trở nên sáng ngời lên, theo vẻ ngoài xinh đẹp, thế nhưng khi phun ra ngôn ngữ lại khiến toàn thân người khác phát lạnh, tựa như rắn phun nọc độc.
"Tôi có thể khiến cậu ngồi trong đó thật lâu."
...
"Tôi có thể khiến cậu cút đi một nơi thật xa."
...
Lâm Văn Dương hoảng hốt một trận, gậy chống trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề. Cả người cũng bởi vì mất đi chỗ dựa mà nặng nề ngã thật mạnh xuống mặt đất.
Đau đớn trên người không bằng nỗi sợ từ trong tâm trí.
Dường như không lâu trước đó, Phương Dạ Âm từng nói một câu như vậy, từ đó cuộc đời cậu ta liền xuống dốc một đường không thể nào quay đầu lại.
Khi Lâm Văn Dương phục hồi lại tinh thần, ở bên cạnh đã sớm không còn người.
Phương Dạ Âm không biết rời đi từ lúc nào, xe chạy đi mà không có tiếng động nào cả.
Lâm Văn Dương ngơ ngác ngồi dưới đất, không biết nên đi con đường nào.
Cho đến khi bên cạnh xuất hiện một bóng người.
............
Quay trở về chung cư, Phương Dạ Âm ăn một chút đồ ăn vặt xong liền vùi đầu vào trên giường tiếp tục ngủ bù.
Cũng không biết có phải hay không là hôm nay không phải là ngày đi ngủ, còn chưa ngủ được bao lâu, bên dưới lầu truyền tới âm thanh chuông cửa đánh thức cậu dậy.
Tựa như tiếng điện thoại lúc sáng, không kêu cậu dậy được liền thề sẽ không bỏ qua.
Phương Dạ Âm khoác áo ngoài lạch bạch chạy xuống lầu, bang một tiếng kéo cửa ra.
Người bên trong và bên ngoài cửa đều đồng loạt sửng sốt.
Phương Dạ Âm phịch một tiếng đem cửa đóng lại.
Mục Bạch?! Sao cậu ấy lại tới đây?
Trong lòng Phương Dạ Âm nảy lên một cổ vui mừng, vội vàng mở cửa ra, ánh mắt nhìn chăm chú vào người đứng ngoài cửa.
"Mời... Mời anh vào."
Mục Bạch có chút ngoài ý muốn cười cười, y vốn cho rằng mình sẽ bị nhốt ngoài cửa, không ngờ tới thái độ của đối phương lại như vậy.
"Được."
Quen cửa quen nẻo tiến vào chung cư, Mục Bạch tiện tay đem găng tay đặt lên quầy rượu quý giá của Tần Việt Phương.
Tần Việt Phương không thích ăn cơm Tây nhưng lại cực kỳ thích uống rượu, cơ hồ mỗi nơi ở của hắn đều có một quầy rượu tinh xảo chứt đựng rượu Tây mà hắn mua bằng những giá tiền cao chất ngất. Ngày thường ở quầy rượu này hắn đều sẽ không để người khác động vào, xử lý dọn dẹp đều là tự tay hắn làm hết cả.
Cũng chỉ có Mục Bạch mới không kiêng nể gì mà đem đồ quăng lên trên quầy rượu đó của hắn.
Làm xong Mục Bạch liền cảm thấy hối hận, bởi vì ở cùng Tần Việt Phương quá quen thuộc, rất nhiều động tác đều là theo bản năng.
Mục Bạch vốn dĩ cho rằng chính mình sẽ nhìn thấy Phương Dạ Âm miễn cưỡng cười, khả năng cao sẽ mang theo một tia ảm đạm hoặc ghen ghét, dù gì thì những ánh mắt đó y cũng đã nhìn thấy không ít lần.
Chính là trăm triệu lần y không nghĩ tới, đôi mắt Phương Dạ Âm nhìn chằm chằm vào y, trên tay cầm dép lê ân cần đưa cho y, trong mắt mang theo một tia nhu tình, nửa phần ý tứ quan tâm đến quầy rượu cũng không có.
Phương Dạ Âm nhìn chằm chằm Mục Bạch đổi giày xong, động tác cực kỳ tự nhiên dắt lấy tay y, đem y kéo đến hướng sô pha ngồi.
"Đây, qua bên này ngồi nè."
Mục Bạch thích bóng rổ, trong lòng bàn tay có một ít vết chai mỏng, Phương Dạ Âm vỗ vỗ phần thịt tay, mang theo một chút thỏa mãn trong lòng.
Nếu là Tần Việt Phương lúc trước, khẳng định hắn sẽ không dám khi Mục Bạch không đồng ý mà làm ra động tác to gan như vậy, nhưng giờ khi thành Phương Dạ Âm, hết thảy mọi chuyện đều hệt như rất là tự nhiên.
Phương Dạ Âm mạc danh cảm thấy chua xót lại có chút mừng thầm.
Mục Bạch càng bị sờ đầu óc càng cảm thấy không rõ, lòng bàn tay bị đối phương sờ tới ngứa, khuôn mặt tuấn dật sáng ngời lại mang theo chút ý cười, mình đây là đang bị đùa giỡn sao?
Ngồi trên ghế sô pha, Phương Dạ Âm mới có hơi khắc chế chính mình không có dán lên người đối phương, xoay người chạy đến bên phòng bếp lấy hồng trà, động tác ưu nhã thuần phục pha nấu cho Mục Bạch uống.
Hết thảy những chuyện này đều là thói quen của Tần Việt Phương, hắn chuẩn bị hồng trà thì đương nhiên rằng hắn biết nó nằm ở nơi nào, hắn chính là Tần Việt Phương, hắn đương nhiên cũng sẽ biết pha trà, thậm chí so với Tần Việt Phương hiện tại càng lão luyện hơn.
Thế nhưng Mục Bạch lại không biết.
Mục Bạch hơi nhướng mi, liếc mắt nhìn Phương Dạ Âm một cái.
Phương Dạ Âm không có chú ý tới điểm này, trong lòng cậu tràn đầy nhu tình vui mừng nhìn Mục Bạch uống trà.
Cậu ôn nhu hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Mục Bạch buông chén trà, tùy ý cười nói: "Đi ngang qua mà thôi, A Việt còn chưa tan làm à?"
Phương Dạ Âm liếc mắt xem xét thời gian một cái, xác nhận thời gian hắn tan làm không sai biệt lắm mới quay lại, đôi mắt hơi hơi híp, giọng nói lãnh đạm: "Hôm nay anh ta tăng ca." Sau đó lại vạn phần nhu tình dò hỏi Mục Bạch buổi tối có muốn cùng nhau đi ăn cơm hay không.
Vẻ ngoài Phương Dạ Âm tinh xảo, thời điểm cậu híp mắt cười nhạt, xinh đẹp yếu ớt lại quá mức câu nhân, hơn nữa cậu vẫn luôn dùng cặp mắt nhu tình mật ý nhìn y, ôn nhu cùng y nói chuyện, hoàn toàn làm người khác không thể nào chống cự nổi.
Biểu tình Mục Bạch có chút cổ quái, sao y cứ có cảm giác, chính mình đang bị đối phương gạ gẫm là sao??
Mục Bạch vừa định cự tuyệt, Phương Dạ Âm liền nói: "Gần đây có một nhà ăn Pháp vừa mới khai trương, hương vị chắc hẳn không tồi, hiện tại chúng ta cùng đi ăn thử xem."
Cậu nói xong còn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn đối phương, đôi mắt đen bóng mang theo một tầng nước lấp lánh, hệt như nai con khiến người khác yêu mến.
Lời cự tuyệt của Mục Bạch xoay vòng trong cổ họng, dường như bị ma xui quỷ khiến mà trả lời đồng ý, lúc phản ứng lại lại có chút dở khóc dở cười, y đây là đang đào góc tường của A Việt à?
Tác giả: Hôm nay vẫn như cũ, Tần Việt Phương chưa được lên sân khấu: "Nón xanh lại bị đội lên đỉnh đầu."