Phó Viễn Xuyên dùng ngón tay nhè nhẹ chạm vào đuôi của tiểu nhân ngư, hỏi cậu: “Muốn ăn một miếng không?”
Quân Thanh Dư nhìn miếng cà chua nhỏ trong tay Phó Viễn Xuyên, quả quyết lật người nằm bò trên lòng bàn tay anh.
Cậu thật sự không quen ăn rau quả của Tinh Tế, hương vị quá kỳ lạ.
Không cần lắc đầu gật đầu gì, ý từ chối đã hiện rõ mồn một rồi.
Phó Viễn Xuyên thấy thế cũng chỉ đành bỏ quả cà chua kia về lại trên đĩa, mọi thứ đã chuẩn bị gần như không thiếu gì nữa rồi, bọc lại là có thể bỏ vào tủ lạnh.
Cuối cùng, sau khi sắp xếp hết đồ vật trong phòng bếp một lượt, Phó Viễn Xuyên liền ôm tiểu nhân ngư về thư phòng.
Quân Thanh Dư được anh thả về lại bể cá.
Phó Viễn Xuyên không đi nghỉ ngơi mà ngồi xuống trước bàn xử lý công việc.
Quân Thanh Dư hơi nghiêng đầu nhìn Phó Viễn Xuyên đang đắm mình trong công việc, không phải sáng sớm ngày mai là phải ra ngoài rồi sao?
Lúc họp xong thì trời bên ngoài cũng đã tối đen cả rồi, lại bận rộn trong phòng bếp cả buổi nữa, chắc chắn bây giờ đã không còn sớm.
Sao còn tiếp tục đọc văn kiện mà không chịu đi ngủ chứ?
Ngủ không đủ giấc sẽ khiến sức miễn dịch của cơ thể cũng giảm xuống theo, ngày mai ra ngoài chống lại Trùng tộc nguy hiểm biết bao.
Quân Thanh Dư đập đập vào thành bể cá, phát ra âm thành ‘Ya ya!’.
Phó Viễn Xuyên nghe thấy tiếng động thì thả văn kiện trong tay xuống, đi tới liền nhìn thấy vẻ mặt có vẻ hơi nôn nóng của tiểu nhân ngư, lòng anh chợt căng thẳng, nghĩ rằng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi: “Làm sao thế?”
Quân Thanh Dư chỉ vào chiếc giường cách đó không xa kia: “Ya.”
Phó Viễn Xuyên cho rằng tiểu nhân ngư muốn đi sang bên kia, nhưng ôm bể cá lên đi được hai bước rồi anh mới phát hiện ra vấn đề: “Em muốn bảo tôi đi ngủ sao?”
Quân Thanh Dư gật đầu, rồi lại chỉ về hướng cửa sổ.
Bên ngoài trời đã tối đen như mực vậy rồi còn không đi ngủ sao?
Phó Viễn Xuyên sờ sờ đầu tiểu nhân ngư, lại nghĩ về phần văn kiện mới được đưa tới, chỉ đành dỗ dành cậu: “Tôi xem xong phần văn kiện còn lại rồi sẽ đi ngủ ngay được không?”
Quân Thanh Dư ôm chặt Phó Viễn Xuyên, cọ cọ vào đầu ngón tay anh, cậu dán hai má mình lên, ngửa đầu nhìn Phó Viễn Xuyên.
Cũng không nói, cũng chẳng kêu.
Cứ im lặng nhìn chăm chú, không phát ra một tiếng động nào.
Mà chỉ dùng một đôi mắt xinh đẹp ướt át tràn đầy tủi thân nhìn anh chằm chằm.
Chuyện này...
Vốn dĩ anh nên dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối, sau đó sẽ ngồi lại vào bàn vào việc xử lý công việc mới đúng.
Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt này, lời từ chối đã tới bên miệng lại lưỡng lự hết lần này đến lần khác, căn bản không thể hạ quyết tâm nói ra khỏi miệng được.
Phó Viễn Xuyên khi trên chiến trường giết địch vô số, giờ khắc này lại sắp chống đỡ không được nữa.
Tiểu nhân ngư cứ như vậy mà nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng gì cả, khiến Phó Viễn Xuyên không cách nào từ chối bất kỳ yêu cầu gì của cậu.
“Ya.” Đã đạt được mục đích, Quân Thanh Dư buông tay anh ra, trầm mình xuống bể cả lượn một vòng.
Đuôi cá bán trong suốt sắc sảo vẽ ra một vệt nước cực kỳ xinh đẹp.
Tiểu nhân ngư dưới nước phun ra một chuỗi bong bóng nước, xoay người mở giường vỏ sò của mình ra rồi bơi vào.
Còn khua khua tay.
Ngủ ngon nha.
Phó Viễn Xuyên thấy hình như tiểu nhân ngư muốn ngủ rồi, liền nói một câu: “Chúc ngủ ngon.”
Sau đó, thấy vỏ sò đã đóng lại, Phó Viễn Xuyên liền đi tới trước bàn làm việc phân loại những văn kiện đã xử lý và những văn kiện còn chưa được xử lý kia ra, rồi đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Anh tính ngày mai sẽ dậy sớm xử lý chúng.
Quân Thanh Dư xuyên qua khe hở của vỏ sò, luôn đợi tới lúc Phó Viễn Xuyên nằm lên giường, tắt điện rồi mới nằm về lại trên tấm đệm mềm mại của mình.
Không lâu sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn khe khẽ.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Phó Viễn Xuyên vẫn còn đang ngủ, Quân Thanh Dư đã thức dậy rồi.
Cậu nhớ sáng nay Phó Viễn Xuyên phải ra ngoài, vì thế luôn nhắc nhở mình rằng không được ngủ quá sâu.
Mở mắt ra nhìn một cái, thời gian vừa đúng, Phó Viễn Xuyên còn chưa đi, trời bên ngoài cũng chỉ mới tờ mờ sáng thôi.
Tối qua, trước khi ngủ Phó Viễn Xuyên đã chuyển bể cá tới để trên bàn trên đầu giường.
Độ cao của giường và bàn cũng ngang nhau.
Quân Thanh Dư chống người bên mép bể cá, lúc này còn cao hơn giường một chút.
Một tay Quân Thanh Dư chống cằm, cậu nghiêng đầu nhìn Phó Viễn Xuyên, đang nghĩ xem lúc nào anh sẽ thức dậy.
Tối qua Phó Viễn Xuyên không nói thời gian cụ thể.
Có lẽ thêm một lúc nữa sẽ thức dậy thôi.
Nhưng mà, mãi cho đến khi chuông cửa bên ngoài vang lên, Phó Viễn Xuyên vẫn chưa có chút dấu hiệu sẽ thức dậy nào cả.
Quân Thanh Dư hơi nhíu mày, cảm thấy có lẽ có liên quan đến linh lực của cậu.
Ngày hôm qua Phó Viễn Xuyên ngủ rất ít, hơn nữa trước khi ngủ cậu đã bổ sung một ít linh lực cho anh, có lẽ là linh lực đã bắt đầu có tác dụng, vỗ về lực tinh thần đang xao động, khiến thần kinh luôn căng thẳng của anh thả lỏng, đương nhiên sẽ ngủ sâu hơn ngày thường một chút.
Nhưng mà...
Phó Viễn Xuyên không thức dậy, vậy ai đi mở cửa đây?
Quân Thanh Dư cúi đầu nhìn nhìn đuôi mình, rồi lại nhìn nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt.
Đừng nói tới việc đi ra ngoài mở cửa, đến cả cửa phòng cậu còn chẳng ra được.
Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách đánh thức Phó Viễn Xuyên dậy thôi.
Tiếng chuông cửa bên ngoài không thể đánh thức Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư chỉ có thể tự nghĩ cách: “Ya!”
Yên tĩnh.
“Ya… Ya!”
Vẫn yên tĩnh như cũ.
Quân Thanh Dư: “...”
Gọi không tỉnh, Quân Thanh Dư chỉ đành nhảy ra khỏi bể cá.
May mà bể cá đang đặt trên mép bàn, cách giường cũng tương đối gần.
Quân Thanh Dư nhảy xuống dưới.
“Phốc” một tiếng, Quân Thanh Dư trực tiếp rơi trên một bên gối đầu mềm mại.
Nước cậu mang ra ngoài nháy mắt đã thấm ướt cả ga trải giường và gối đầu.
Quân Thanh Dư nằm bò trên gối, sườn mặt Phó Viễn Xuyên gần trong gang tấc.
“Ya.” Quân Thanh Dư vươn tay đẩy đẩy anh, có người tới nè, mau dậy đi.
Nếu cứ mãi không có ai mở cửa, họ sẽ nghĩ rằng người bên trong đã xảy ra nguy hiểm mà phá cửa xông vào thì không hay đâu.
Nhận thấy được có tiếng động, Phó Viễn Xuyên trở mình nằm nghiêng, vừa vặn đối mặt với Quân Thanh Dư, anh vươn tay sờ soạng tới sờ đầu tiểu nhân ngư, giọng nói hàm hồ không rõ, dỗ dành: “Ngoan.”
Một tay còn lại trực tiếp đè lên người Quân Thanh Dư.
Quân Thanh Dư đẩy đẩy tay anh: “Ya?”
Phó Viễn Xuyên đang trong cơn mơ màng ý thức được có gì đó không đúng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó anh mở mắt ra liền nhìn thấy vài cọng tóc màu vàng kim lộ ra giữa khe hở giữa tay mình và gối đầu.
Anh từ từ nhấc tay lên, tiểu nhân ngư bên trong đang cười cười với anh.
Quân Thanh Dư: “Ya!” Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.
Mới sáng sớm tinh mơ.
Một nụ cười tựa như có thể tác động đến sức sống toàn thân.
Phó Viễn Xuyên nâng tiểu nhân ngư lên, hỏi cậu: “Sao em lại xuống đây rồi?”
“Ya.” Quân Thanh Dư chỉ chỉ ra ngoài cửa, ý nói có người đang gõ cửa.
Phó Viễn Xuyên vừa mới thức dậy, cả trong mắt lẫn trong đầu chỉ toàn là tiểu nhân ngư, lúc này anh mới nhận ra bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Anh đứng dậy khoác áo vào, nâng tiểu nhân ngư cùng đi ra ngoài.
Đợi đến khi hai người đi tới trước cửa, tiếng gõ cửa đã không còn nữa, mà thay vào đó là tiếng lạch cà lạch cạch... là tiếng cạy cửa.
Phó Viễn Xuyên vừa mở cửa ra liền nhìn thấy thuộc hạ mình đang ngồi xổm cạy cửa nhà mình.
“Sếp, anh không sao chứ?” Thí Khải Tân thấy cửa đã mở liền yên tâm hẳn, nói: “Anh lâu như vậy không mở cửa, gọi quang não cho anh thì lại đang tắt máy, tôi còn cho rằng anh xảy ra chuyện gì rồi chứ.”
“Vào trong đi.”
Quân Thanh Dư vừa nhìn đã nhận ra người này là người hôm qua đột nhiên xuất hiện trong quả cầu pha lê dọa cậu nhảy dựng kia.
Tên này đã hại cậu làm vỡ đồ, Quân Thanh Dư nằm sấp trong lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên xoay người đi, không muốn để ý đến anh ta.
Mặc dù quả cầu pha lê vẫn còn có thể dùng được, nhưng bên trong đã hoàn toàn vỡ nát hết rồi, vì muốn tránh cho sau này đột nhiên nổ tung lúc sử dụng làm người dùng bị thương nên Phó Viễn Xuyên đã vứt nó đi. ( tytnovel.com )
Quả cầu pha lê vừa nhìn đã biết rất đắt.
Hơn nữa còn có bể cá mới mua nữa.
Cậu làm hỏng rồi, Thí Khải Tân cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Thí Khải Tân nhìn tiểu nhân ngư tóc vàng kim đang được Phó Viễn Xuyên nâng trong lòng bàn tay kia thì liền ngứa tay ngứa chân: “Sếp à, anh muốn tôi bảo vệ tiểu nhân ngư, có phải nên đưa nó cho tôi trước, để tôi và nó bồi dưỡng tình cảm một chút không?”
Quân Thanh Dư ngẩng đầu trừng anh ta, nằm mơ đi!
Thí Khải Tân chưa từng nhìn thấy nhân ngư có biểu cảm phong phú như thế bao giờ, anh ta tò mò nói: “Ể, tiểu nhân ngư nhà sếp trừng tôi kìa, có phải nó mang thù rồi không?”
“Cậu đừng chọc em ấy.” Phó Viễn Xuyên sờ sờ đầu trấn an tiểu nhân ngư nhà mình. Thí Khải Tân là người có năng lực tổng hợp mạnh nhất trong số tất cả mọi người, giữ lại để bảo vệ cho tiểu nhân ngư anh cũng yên tâm phần nào.
“Đây là đồ ăn hôm nay của em ấy, cậu nhớ cho em ấy ăn đúng giờ đúng giấc.” Anh dừng một chút, cân nhắc đến chuyện tiểu nhân ngư mang địch ý với Thí Khải Tân rồi nói tiếp: “Cậu bỏ trên kệ bể cá là được rồi, em ấy sẽ tự ăn.”
Thí Khải Tân nói: “Được thôi, sếp yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không nhân lúc cho ăn mà lén sờ tiểu nhân ngư đâu.”
Quân Thanh Dư vẫy đuôi, dám sờ lén là chặt đứt tay anh luôn.
Phó Viễn Xuyên lại bàn giao một số công việc cần phải chú ý khác, cuối cùng anh nói: “Chuyện gì cũng phải đặt an toàn của tiểu nhân ngư lên hàng đầu, đã hiểu chưa?”
Thí Khải Tân sửng sốt, chuyện này có nghĩa là...
Vẻ mặt Thí Khải Tân cứng lại, anh ta gật đầu đáp: “Vâng!”
Sau khi dặn dò những việc vụn vặt này xong, cũng đã sắp tới giờ rồi.
Quân Thanh Dư nằm sấp trong tay Phó Viễn Xuyên, không hiểu sao bỗng dưng nảy ra kích động muốn đi cùng anh.
Nhưng không thể đi với anh được...
Bây giờ cậu còn quá nhỏ, không giúp được gì cho anh, có thể còn khiến Phó Viễn Xuyên phải phân tâm ra bảo vệ cậu nữa.
Sẽ rất phiền phức.
Nhưng mà, đợi đến khi cậu lớn là tốt rồi.
Nhân ngư ở Tinh Tế có thể lớn lên, cùng với sự trưởng thành, vảy cá trên đuôi cũng sẽ càng ngày càng cứng rắn, sức lực cũng sẽ càng ngày càng lớn.
Nghe nói, nhân ngư trưởng thành chỉ cần vung đuôi một cái thôi cũng có thể đập gãy loại thép cứng rắn nhất.
Nghĩ đến chuyện tương lai có thể mình cũng có sức chiến đấu, Quân Thanh Dư ôm ngón tay Phó Viễn Xuyên, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Ya!”
Đợi tới lúc tôi lớn rồi, tôi sẽ bảo vệ anh!
“Ngoan quá.” Động tác của Phó Viễn Xuyên dịu dàng vuốt mượt tóc giúp tiểu nhân ngư, anh nói: “Ở nhà đợi tôi về nhé.”
“Ya!”
Quân Thanh Dư đổi một tư thế khác, thành ngồi trong lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên, giơ hai tay lên với anh.
Trước đây động tác này đều có ý là muốn được ôm, nhưng bây giờ đã đang ôm rồi mà, vậy...
Phó Viễn Xuyên ngờ vực giơ tay lên, là thế này hả?
Anh vẫn còn đang đắn đo về động tác này của tiểu nhân ngư.
Quân Thanh Dư đã mượn độ cao này, đôi tay cậu giang rộng như đang ôm ấp, dán vào trên mặt Phó Viễn Xuyên, nhẹ nhàng hôn anh một cái.
“Ya!”
Nhớ chú ý an toàn, bảo vệ tốt bản thân đấy nhá.
Phó Viễn Xuyên hoàn toàn mất hồn.
Ngoại trừ lúc ở căn cứ gây giống nhân ngư cậu hôn lướt qua đầu ngón tay anh ra, tiểu nhân ngư cũng không hôn anh lại lần nào nữa.
Nhưng lần này... đã không phải là hôn đầu ngón tay nữa, mà là...
Phó Viễn Xuyên cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ thường, tiểu nhân ngư ngồi trong tay anh, đuôi nhọn đang quấn quít cọ nhẹ qua cổ tay anh, ngoan ngoãn đáng yêu trước sau như một.
Phó Viễn Xuyên nhẹ giọng nói: “Lúc về sẽ mang đồ ăn ngon về cho em.”
Nói xong, anh hơi lưu luyến thả tiểu nhân ngư lại vào bể cá trong phòng khách.
Như thế thì lúc về anh liền có thể nhìn thấy tiểu nhân ngư ngay.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho tiểu nhân ngư xong, Phó Viễn Xuyên đứng dậy, nói: “Nếu nhân ngư có gì không ổn phải lập tức liên lạc với tôi ngay.”
Thí Khải Tân vỗ ngực đảm bảo: “Sếp cứ yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ chăm sóc tiểu nhân ngư thỏa đáng cho anh.”
Quân Thanh Dư trong bể cá cũng vẫy tay: “Ya!”
Về sớm một chút nhé!
Ánh mắt Phó Viễn Xuyên nhìn tiểu nhân ngư vô cùng dịu dàng, trên mặt ánh cũng mang theo nụ cười nhẹ, anh nói: “Tối gặp lại.”
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT