Bạch Dục vừa tắm xong liền bước ra, khẽ nhíu mày đi về phía giường cô đang nằm, bàn tay to ấm áp đặt lên trán cô, cho dù trong lòng rất đau, nhưng anh vẫn thì thầm an ủi cô.

“Đừng sợ… bé con...sẽ qua thôi...”

Nhưng lần này, sự an ủi của anh không có tác dụng.

Giống như mơ thấy cái gì đó rất khủng khiếp, cơ thể Lạc Li bắt đầu co giật nhẹ, tức khắc, cô liền mở mắt bật người dậy.

Cô chỉ thấy được một bóng người mờ ảo, không chút nghĩ ngợi cô liền nhào vào vòng tay của Bạch Dục.

“Em xin lỗi… Anh Hoài… Đừng đuổi em đi… Làm ơn...”

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống xương quai xanh của Bạch Dục, thấm vào da thịt anh như axit, khiến cả người anh đau đớn không thôi.

“Nhìn cho rõ anh là ai!”

So với cơ thể, trái tim anh càng đau hơn, như bị cô vò thành một cục ném xuống đất, tàn nhẫn mà giẫm đạp, cơ thể căng cứng lại.

Bạch Dục nắm chặt bả vai Lạc Li ép cô nhìn mình, nghiến răng nói đầy bất lực.

“Đại, Đại Bạch?!”

Đôi mắt trống rỗng dần dần biến đi, trong mắt chỉ còn đọng lại những giọt nước mắt mặn chát, nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên Lạc Li đẩy anh ra, loạng choạng đi về phía cửa.

Bởi vì hôn mê quá lâu, cả người yếu ớt nên giây tiếp theo cơ thể liền chao đảo ngã xuống đất.

“Không… Anh Hoài không cần A Li nữa… A Li muốn đi tìm anh ấy...”

Huhu khóc to, rõ ràng trên người cô không còn chút sức lực nào, nhưng Lạc Li vẫn cố đứng dậy đi tìm Giang Hoài người đàn ông trong lòng mình.

Sự tuyệt vọng của cô khiến trái tim Bạch Dục đau nhói, giống như bị tạt axit.

Trong mắt ngập tràn lửa giận không kiềm chế được, đồng tử không ngừng co rút gân xanh trên trán nổi lên, trong lòng như nghe được tiếng vỡ nát.

Hơi lạnh từ phía sau tỏa đến, Lạc Li chưa kịp phản ứng gì đã bị Bạch Dục kéo lại, giọng nói gợi cảm trước kia trở nên khàn khàn, cơn tức giận không kiềm nén được tràn qua từng câu nói của anh.

“Tô Lạc Li, em còn không hiểu sao, Giang Hoài không cần em nữa rồi!”

“Anh nói bậy, anh Hoài không bao giờ bỏ A Li cả! Đồ xấu xa, không cho anh nói bậy...”

Lạc Li bị kích thích đánh Bạch Dục điên cuồng, tựa như một con thú con bị thương, tránh xa lòng tốt của mọi người.

“Tỉnh lại đi Tô Lạc Li, từ trước đến giờ Giang Hoài chưa từng yêu em, người anh ta yêu chỉ có mình Tống Thiên! Lúc em quỳ gối cầu xin anh ta đừng bỏ rơi em. Em biết rõ ràng cho dù mình có đến nhà họ Giang, anh ta cũng sẽ không gặp em, vì sao lại muốn chà đạp bản thân như vậy chứ! Không yêu chính là không yêu, cho dù em có trả giá bao nhiêu thì anh ta vĩnh viễn cũng không yêu em đâu, chính em hiểu rõ điều này hơn ai khác!”

Cũng giống như anh vậy, cho dù có làm mọi điều vì cô, cô cũng sẽ không bao giờ nhìn về phía anh một cái...

Đôi mắt đỏ tươi, Bạch Dục gầm nhẹ, giọng nói đầy sự tuyệt vọng cùng đau đớn.

Anh hận...

Hận cô đã lừa dối mình, rõ ràng biết Giang Hoài không yêu mình nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa không màng đến mọi thứ.

Càng hận chính bản thân mình, biết rằng cô sẽ không yêu mình, nhưng vẫn không thể buông bỏ được.

Cô bị coi thường.

Anh không biết phải làm gì cả.

Nỗi đau như vô tận này, đến khi nào mới kết thúc...

“Anh nói dối, anh nói dối… Anh Hoài sẽ không bao giờ không cần em...”

Tiếng khóc nghẹn ngào tràn đầy tuyệt vọng, Lạc Li cắn mạnh vào yết hầu của Bạch Dục, giống như chỉ có tổn thương anh mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng.

Tại sao em lại không chấp nhận sự thật chứ...

Tuyệt vọng nhắm mắt lại, Bạch Dục suy sụp ngồi phịch xuống mặt đất, tùy ý cô trút giận.

Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play