【Hát đi, tôi biết bây giờ trong lòng cô không dễ chịu, phát tiết ra hết, cô vẫn là cô bé dễ thương người gặp người yêu hoa gặp hoa nở xe gặp xe chở!】
“Chúng ta đều là tay súng siêu tốc, mỗi một viên đạn tiêu diệt một kẻ địch…”
【…?!】
Em gái, có phải ca từ sai rồi hay không?
Mỗi khi Giang Hoài cùng Tống Thiên cởi bỏ một món đồ.
Lạc Li sẽ hát lại câu kia một lần.
438 tỏ vẻ lỗ tai tê dại.
À… Nó không có lỗ tai.
Đều do ký chủ, khiến nó điên mất rồi.
【Em gái… Cái đó… Có thọc chết nam nữ chính không? Lúc cân, tôi có thể đè tay bọn họ lại giúp cô đó!】
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, 438 tốt bụng kiến nghị.
So với bị tay súng siêu tốc tra tấn đến chết, nó tình nguyện thọc chết nam nữ chính làm lại từ đầu!
Đáng tiếc, lúc này đây, Lạc Li không thể đáp ứng được điều đó, thể lực chống đỡ hết nổi nên cô té xỉu.
Trời xanh… Đất mẹ!
Cuối cùng ác mộng cũng kết thúc!
438 khóc lóc thảm thiết.
Ông trời ơi… Tại sao em bé đáng yêu của nó lại biến thành như vậy!
Không phải cô được phái tới cứu vớt những nữ phụ đáng thương sao?
Tại sao lại biến thành người tới để hủy diệt nó?
Dường như ông trời nghe thấy nó khóc lóc kể lể, rất nhanh dưới bầu trời bắt đầu đổ mưa.
Trong mưa bụi, một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi về phía Lạc Li.
“Đồ ngốc… Em còn không rõ sao, Giang Hoài không yêu em… Dù em có làm cái gì, anh ta cũng sẽ không đau lòng… Tra tấn bản thân như vậy vì anh ta, có đáng không?”
Ngồi xổm cúi người xuống, bàn tay to ấm áp của Bạch Dục xoa khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lạc Li, trong mắt tràn đầy phức tạp.
“Lạnh… Lạnh quá… Anh Hoài… A Li sai rồi…”
Lạc Li đang hôn mê vẫn còn nói mớ.
Dù đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, em cũng không thể buông tay anh ta sao…
Bạch Dục tự giễu nhếch môi.
Biết rõ cô mãi mãi sẽ không yêu mình.
Nhưng anh vẫn không thể đành lòng chẳng quan tâm tới cô.
Cô quá ngốc.
Anh lại… Càng ngốc hơn cô…
Hít sâu một hơi, Bạch Dục đưa dù trong tay cho quản gia phía sau, bế cô lên kiểu công chúa, chậm rãi đi về phía nhà họ Bạch ngăn cách bởi một bức tường.
Phía sau, quản gia yên lặng nhìn bóng dáng cô đơn kia, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, cố gắng cả đời, cô Tô cũng sẽ không yêu cậu chủ.
Rời đi, mới là lựa chọn chính xác nhất.
Nhưng hôm nay anh vẫn mềm lòng.
Cậu chủ bảo vệ Tô Lạc Li suốt mười ba năm.
Nhưng mười ba năm, Tô Lạc Li chưa bao giờ từng quay đầu lại liếc mắt nhìn anh một cái.
Rõ ràng chỉ cần cô quay đầu lại là sẽ phát hiện anh vẫn luôn đứng phía sau cô, chưa từng rời đi…
Chuyện tình cảm, người khác vĩnh viễn không thể nhúng tay.
Đây là kiếp sống của chính cậu chủ, định sẵn anh phải đối mặt một mình.
Lấy điện thoại ra, quản gia liên lạc cho bác sĩ gia đình.
…
Giờ phút này Lạc Li, lại lần nữa về với trạng thái linh hồn.
Tuy người đang hôn mê, ý thức lại rõ ràng hơn bất cứ ai.
Cô liền lướt đi giữa không trung như vậy, nhìn Bạch Dục ôm cơ thể của cô trở lại phòng, tự mình tắm rửa cho cô, thay quần áo, dùng cồn chà lau để hạ nhiệt cơ thể.
“Chậc chậc, đúng là đáng tiếc… Nếu tôi còn tỉnh táo, nhất định sẽ nhiệt tình đáp lại anh ta!”
【Hahaha…】
Trả lời cô, là tiếng cười lạnh của 438.
Dù nó ngu ngốc cũng phản ứng lại, ký chủ cố tình làm như vậy, cũng chỉ là để công khai được Bạch Dục giúp đỡ, tiến thêm một bước phát triển tình cảm mà thôi!
Mệt nó trước đó đau lòng cho cô lâu như vậy, đúng là có độc!
“Anh Hoài… Đừng rời bỏ A Li… Đừng…”
Sau khi hôn mê hai ngày một đêm, Lạc Li lại nói mê lần nữa.
Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT