Giữa những người yêu thương cô, vĩnh viễn sẽ không bao gồm Giang Hoài.

Trong mắt lạnh lùng thu hút, anh ta cười nhạo một tiếng, trong mắt tràn đầy thất vọng: “Đây không phải lý do cô tính kế với tôi, Tô Lạc Li, cô cũng thật sự khiến anh thất vọng quá!”

“Thôi bỏ đi, Hoài, em nghĩ cũng không phải Loli cố ý, tính tình em ấy đơn thuần như vậy, nói không chừng là bị ai dạy hư mất rồi…”

Trong mắt hiện lên một tia tính kế, Tống Thiên thong thả ung dung mở miệng, muốn dụ dỗ Lạc Li nói sự thật.

Cô ta trọng sinh, đương nhiên biết Tô Lạc Li không phải người đứng phía sau, bàn tay gây rối phía sau mànlà em gái tốt Tống Tuyết của cô ta cùng với Lục Tinh Thần.

Nếu đứa ngu xuẩn này có thể nói ra tên hai người kia thì không thể tốt hơn, một cục đá hạ ba con chim, vừa hay!

“Tôi không cần chị lên tiếng cho tôi, chị có tư cách gì chứ, nếu không phải vì chị, tôi cũng sẽ không bị anh Hoài trách cứ, cút ra khỏi nhà tôi!”

Đáng tiếc, Lạc Li cũng không cảm kích, cô thẹn quá hóa giận đột nhiên xông lên đẩy Tống Thiên một cái.

Cơ thể cô không tốt, bởi vì liên quan đến tim, cơ thể rất yếu ớt, lại bị kích thích lớn như vậy, theo lý mà nói sẽ không thể tạo nên bất kỳ thương tổn nào cho Tống Thiên.

Nhưng Tống Thiên lại bị cô ‘đẩy ngã’, chật vật ngã trên mặt đất, cô ta nhíu chặt mày thốt ra tiếng rên rỉ thống khổ, giây tiếp theo lại quật cường cắn môi dưới của mình, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sự nhẫn nhịn này, chọc đến nơi đau lòng của Giang Hoài.

“...Tôi, không phải tôi cố ý… Thật xin lỗi…”

Hoảng sợ lắc đầu, Lạc Li theo bản năng đi đỡ cô ta dậy.

Thân thể co rúm lại, Tống Thiên bất lực nhìn về phía Giang Hoài, bộ dạng đó làm như Lạc Li muốn làm gì cô ta vậy.

“Đủ rồi! Tô Lạc Li, đây là nhà họ Giang, không phải nhà họ Tô của cô!”

Quả nhiên, Giang Hoài đau lòng, anh ta bỗng nhiên túm chặt tay Lạc Li, sức lực kia, dường như muốn bóp nát xương cốt cô ra vậy.

“Đau…”

Khuôn mặt nhỏ nháy mắt trở nên tái nhợt, nước mắt mờ mịt trên hốc mắt, Lạc Li đau đớn kêu lên một tiếng.

Giang Hoài đầy chán ghét đẩy cô ngã dưới đất, cúi người cẩn thận nâng Tống Thiên dậy.

“Không sao chứ?”

Tống Thiên lắc đầu, như chim nhỏ nép dựa vào trong lòng anh ta tìm kiếm bảo

vệ.

Chỗ Giang Hoài không nhìn tới, lại cố ý lộ ra một nụ cười khiêu khích với Lạc Li.

“Cút ngay, đừng chạm vào anh Hoài!”

Lạc Li bị khiêu khích lập tức thay đổi sắc mặt, kêu gào xông lên.

“Tô Lạc Li, muốn chết à?”

Trong mắt sát ý tàn sát bừa bãi, Giang Hoài tức giận hét ra tiếng.

Lạc Li bị dọa hoảng sợ ngẩng đầu: “Không phải như thế… Là chị ta khiêu khích em…”

“Cút đi!”

Cũng không hề nghe cô giải thích, sắc mặt Giang Hoài âm trầm hạ lệnh đuổi khách.

Lảo đảo lui về phía sau một bước, Lạc Li không thể tin nhìn về phía anh ta.

“Không… A Li không đi, đây là nhà của A Li… A Li không đi đâu hết… Cầu xin anh… Anh Hoài, đừng đuổi A Li đi…”

Cuối cùng cũng biết sợ, cô khẩn cầu nhìn về phía Giang Hoài, có ý muốn khiến người đàn ông thay đổi chủ ý.

“Nhà? Tô Lạc Li, cô hiểu cho rõ, nơi này không phải nhà cô, cô cho rằng sau khi cô làm loại chuyện dơ bẩn này, tôi sẽ còn giữ cô lại sao?”

Cười nhạo một tiếng, một tia ấm áp cuối cùng trong mắt cũng biến mất hầu như không còn, Giang Hoài lạnh giọng chất vấn.

Anh ta, chính là thần khống chế sự sống chết của Tô Lạc Li!

Tô Lạc Li có thể được người khác gọi là cô Tô, có thể được người khác tận tình giúp đỡ, chính là dựa vào nhà họ Giang anh ta.

Nếu cô một vừa hai phải tìm đường chết, vậy anh ta cũng không ngại cướp hết mọi thứ cô rất vất vả mới có được.

“…Em sai rồi… Em thật sự sai rồi… Anh Hoài… Em xin lỗi… Xin anh đừng đuổi em đi…”

Lúc này, Lạc Li hoàn toàn luống cuống, từng giọt nước mắt mãnh liệt rơi khỏi hốc mắt, suýt nữa cô đã quỳ xuống trước mặt hai người nam nữ.

Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play