Môi mỏng nhếch lên, Giang Hoài không chút lưu tình phát ra một từ đơn âm tiết.
“A Hoài! Chúng ta nhất định phải như vậy sao… Em có thể giải thích…”
Nước mắt cứ thế mà trào ra, Tống Thiên đau lòng đến nỗi nghẹn ngào.
“Ồ… Giải thích? Cần giải thích hả? Nói cô không phải là gì của tôi, đấy là quyền tự do của cô hay là muốn nói cho tôi, cô không yêu anh ta, tất cả những thứ này chỉ là hiểu lầm?!”
Trái tim co rút đau đớn, Giang Hoài cười lạnh hỏi ngược lại.
Đáng chết, rõ ràng biết cô ta là người phụ nữ lả lơi ong bướm, vì sao vừa thấy cô ta rơi lệ, trong lòng anh ta đã rối loạn hoàn toàn!
“Phải, em không yêu anh ta, người em yêu là anh! Thật xin lỗi, đến bây giờ em mới phát hiện ra trái tim của mình… Hoài, anh nghe em giải thích được không, em cũng không biết vì sao chuyện lại thành ra thế này. Tối hôm qua em bị người ta tính kế, em bị người ta hạ thuốc, em hẹn anh đến phòng 009, vì sao cuối cùng lại biến thành Lục Tinh Thần, em thật sự không biết…”
Tống Thiên nhào vào trong ngực Giang Hoài khóc lóc thảm thiết.
Lời nói của cô khiến Giang Hoài chợt chấn động, trái tim lại không chịu khống chế mà nhảy lên.
Đều là người thông minh, lời nói của cô ta khiến anh ta nhanh chóng nhận ra sự không thích hợp.
Chỉ sợ đúng theo như lời của Tống Thiên, bọn họ đều bị mắc mưu của người khác!
Người hạ thuốc… Sẽ là ai!
Nghĩ đến gì đó, đồng tử của anh ta bỗng nhiên co rụt lại, hừng hực sát khí nhìn Lạc Li đang ngồi trên sô pha.
Lạc Li hơi co rúm lại, vội vàng dời tầm mắt.
“Lạc Li, uổng công bình thường tôi coi cô như em gái ruột, đối xử với cô như vậy mà cô lại đối xử với tôi như thế, đối xử với Giang Hoài như thế, cô vẫn là người ư!”
Nâng tay lên, run rẩy chỉ về phía cô, Tống Thiên căm giận lên án.
“Không phải như thế… Anh Giang Hoài, anh nghe em giải thích……”
Trong mắt hiện lên sự hoảng loạn, Lạc Li lập tức muốn giải thích theo bản năng.
Nhưng Giang Hoài vốn không cho cô cơ hội này.
‘Bốp ——’
Tiếng vang chát chúa của cái tát mang đi tia cảm xúc cuối cùng trong phòng khách.
Lịch sử… bao giờ cũng làm người ta kinh ngạc như vậy!
Rõ ràng đã thoát khỏi quỹ đạo nội dung cốt truyện, nhưng chuyện Lạc Li tìm đường chết lại trùng lặp với lần đầu tiên.
【A a a a! Em gái à, cô làm gì thế. Hu hu hu đã nói không đi tìm đường chết mà! 】
Trong những khoảnh khắc đầu tiên, vì muốn che cảm giác đau của cô mà 438 gần như muốn quỳ xuống với Lạc Li!
Nhưng làm sao đây, nó không có chân.
“Vì sao!”
Tựa như là một con mãnh thú há miệng toàn mùi máu tanh, Giang Hoài cứng rắn nhìn chằm chằm Lạc Li đang bụm mặt nức nở trên mặt đất.
Mặt bị sưng lên rất to, trong miệng nếm được vị tanh ngọt, Lạc Li khóc nức nở, trong vô thức lại đi túm ống quần Giang Hoài rồi tiếp tục bị anh ta không lưu tình dùng một chân đá văng đi!
“Đừng chạm vào tôi!”
Trong mắt kia có sự chán ghét nồng đậm không chút che giấu khiến lý trí cuối cùng của Lạc Li tan vỡ.
Hai tròng mắt đỏ lên, cô từ từ đứng dậy, lộ ra một nụ cười thê lương rồi đột nhiên vỗ vỗ ngực mình.
“Giang Hoài, rốt cuộc anh có tim hay không, anh còn biết vị hôn thê của anh là em không? Giờ đây anh lại vì người phụ nữ này mà đánh em… Phải, là em hạ thuốc mấy người, em làm như vậy là do anh ép! Rõ ràng em mới là vị hôn thê của anh nhưng từ trước đến nay anh lại không thèm quay đầu lại liếc mắt nhìn em một cái, em làm như vậy… Có sai ư? Em cũng chỉ muốn làm vậy để trong mắt anh chỉ có em mà thôi… Thật xin lỗi… Thật sự rất xin lỗi…”
Vốn là tra hỏi nhưng đến cuối cùng lại khóc không thành tiếng. Cô muốn để mình mạnh mẽ hơn một chút, nhưng chút mạnh mẽ này lại không giữ được ba giây.
Ở trước mặt anh ta, từ trước đến nay cô đều không thể mạnh mẽ nổi. Giọng điệu kia đầy ắp sự bất lực và tuyệt vọng, điều đó khiến người ta đau lòng.
Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT