Trong quán cà phê, đám người ngồi theo từng tốp năm, tốp ba. Trong sảnh phát ra tiếng nhạc êm dịu. Thỉnh thoảng có người nói chuyện phiếm vài ba câu, phần lớn thời gian đều yên tĩnh, chỉ có nhân viên phục vụ cầm mâm đi vòng vòng khắp nơi, đi đến trước mặt một người đàn ông trẻ tuổi, nhẹ nhàng đặt mâm xuống, lấy từ bên trên ra một chiếc ly chứa chất lỏng.
"Thưa anh, espresso kiểu Ý anh cần."
Người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt tuấn tú, dưới đôi mày kiếm là cặp mắt hoa đào hẹp dài, khiến cho người ta chỉ cần một chút bất cẩn là sẽ rơi vào đó. Lại thêm chiếc mũi cao và thẳng, bờ môi dày vừa phải, tổng thể khiến người ta yêu thích. Lúc này, chàng trai như đang ngẩn người, từ trên mặt không nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì, chỉ cho người ta cảm giác người sống đừng đến gần.
Nghe thấy nhân viên phục vụ lên tiếng, ngón tay với những khớp xương rõ ràng của cậu hơi siết lại, sau đó giơ tay lên cầm lấy chiếc ly trên bàn.
"Cảm ơn."
Khẽ nhấp một ngụm chất lỏng màu đen, nét mặt của cậu không hề có chút thay đổi, giống như cà phê espresso đắng ngắt kia không hề gây ra chút ảnh hưởng nào đối với cậu.
Nhân viên phục vụ đứng ở khoảng cách gần quan sát xong, thu mâm lại, mang theo tâm tình miên man rời đi. Chàng trai kia chỉ nhấp một ngụm rồi buông li xuống, không uống tiếp nữa.
Cậu đến đây không phải để uống cà phê.
Vậy thì làm gì? Tần Ngũ Dật cũng không biết nữa. Nghe lén người ta xem mắt sao? Chuyện vô lý như vậy sao cậu có thể làm được chứ.
Nhưng đây thực sự là chuyện bản thân cậu đang làm ngay lúc này.
Tên quán cà phê này, chính là nơi hẹn hò do chính miệng Thẩm Khê nói ra.
Hôm qua ở nhà cậu, Thẩm Khê nhắc đến chiều hướng tình cảm của mình, không chỉ có Ngũ Nguyệt tò mò, mà ba Tần lẫn mẹ Tần cũng đều tò mò theo.
Không phải cuộc tình trước đó vẫn còn đang yêu đương tốt đẹp sao, còn sợ ba mẹ không đồng ý, cố tình đến nhờ họ đừng thông báo mà. Chưa qua được bao lâu sao đã chia tay, bắt đầu cuộc hẹn hò mới rồi?
Mẹ Tần lấy danh nghĩa người đi trước ân cần hỏi han, gần như truy hỏi đầu đuôi ngọn nguồn. Thẩm Khê bị hỏi đến mức cảm thấy có chút phiền.
"Không thích thì chia tay thôi. Cuộc hẹn là do mẹ con sắp xếp, nói là có đứa con của một người bạn nào đó gần đây mới về nước, kêu con đi xem thử một chút. Con cũng không muốn đi. Con vừa mới thất tình mà."
Nghe cô ấy nói xong, Ngũ Nguyệt chợt suy nghĩ: "Cái này không phải chỉ mới là xem mắt thôi sao? Hẹn hò cái gì chứ?"
Thẩm Khê giận không có chỗ bộc phát: "Đúng đúng đúng, cậu thông minh nhất." Thật là, cứ phải nói huỵch toẹt ra, một chút mặt mũi cũng không thèm chừa lại cho cô ấy. Chuyện này chẳng thú vị gì cả.
Ngũ Nguyệt cười ha ha, ngã nhào lên người Thường Yến Thanh. Bây giờ Thẩm Khê mới bao nhiêu tuổi đâu mà dì Thẩm đã sợ cô ấy không gả đi được rồi, vội vàng sắp xếp xem mắt cho cô ấy, cười xỉu.
Nàng vô cùng quá đáng, cười trên nỗi đau của người khác, mẹ Tần không nhìn nổi nữa, đẩy nàng một cái, ngăn lại loại hành vi không đứng đắn này của nàng.
"Cậu ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ cậu đi xem mắt nhỉ?" Ngũ Nguyệt hoạt động lại cơ mặt sắp bị chuột rút vì cười, hỏi lại. Thẩm Khê không phản kháng, thực sự có chút nằm ngoài dự đoán của nàng.
"Đi chứ, cũng đâu mất miếng thịt nào. Hơn nữa, đối phương vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, bỏ lỡ mối này thì không còn mối khác đâu."
Thẩm Khê đã xem qua ảnh chụp mẹ cô ấy đứa. Chàng trai kia có vẻ ngoài nhã nhặn, mặc dù không phải mẫu người cô ấy thích, nhưng dù sao cũng là một soái ca, gặp mặt một lần cũng không thiệt thòi gì.
Trong lòng Ngũ Nguyệt âm thầm phỉ nhổ. Nói cho cùng thì cậu vẫn là coi trọng gương mặt của em trai nhà người ta thôi chứ gì. Vậy ở đây có sẵn một em trai nè, dáng dấp cũng không tệ, sao cậu lại không nhìn thấy chứ?
Vì nghĩ đến hạnh phúc của em trai mình, nàng phải chủ động xuất kích, đào ra một chút tình báo, nếu không thì củ cải trắng bị heo nhà khác ăn mất, hai người họ phải đi đâu khóc lóc đây.
"Hẹn ở đâu vậy? Mấy giờ?" Giống như lơ đãng hỏi thăm, thật ra trong lòng sốt ruột muốn chết.
Thẩm Khê khó hiểu, nhìn nàng một cái, nói: "Cậu hỏi cái này làm gì, cậu muốn đi chung với mình hả?"
Trong Ngũ Nguyệt vô cùng chột dạ, nhưng ngoài mặt lại không chút hoang mang, còn cưỡng ép phản bác: "Mình tò mò xíu không được à."
Hai người nói nhăng nói cuội. Thường Yến Thanh không biết đã đi vào phòng bếp từ lúc nào, cầm một dĩa trái cây đi ra.
Cô đặt dĩa trái cây xuống, cầm một trái nho lên, lột vỏ, bỏ vào trong miệng Ngũ Nguyệt. Ngũ Nguyệt nuốt hết cả trái nho, cầm lấy tay cô, nói không ăn nữa.
Thẩm Khê cảm thấy bị nhét thức ăn chó, nhìn dĩa trái cây rồi lại nhìn lại Ngũ Nguyệt, chỉ có thể tự mình ra tay, cầm một que tăm chọt lấy một miếng táo, bỏ vào trong miệng, chế nhạo nói: "Được, mẹ mình nói là một nơi tên là Quán Cà Phê Số Chín. Thời gian hình như là ba bốn giờ chiều gì đó đúng không ta? Mình quên rồi."
Dù sao cũng không phải hẹn hò nghiêm túc gì, cô ấy không hề đặt trong lòng, không nhớ được cũng là chuyện rất bình thường.
"Nói thật đó, cậu đi chung với mình đi."
Ngũ Nguyệt tặng cho cô ấy một nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất đi lịch sự: "Chúc cậu xem mắt vui vẻ."
Vợ của mình còn đang ở kế bên nè, cậu lại kêu mình đi gặp em trai với cậu? Mình thấy cậu muốn mình chết rồi.
Thẩm Khê vừa ăn trái vừa vừa trách móc nàng: "Mình nói rồi đó, cậu mà không đi với mình thì cậu chết chắc."
Không nên nói như vậy đâu, mình không đi với cậu nhưng còn có người khác đi với cậu mà. Ngũ Nguyệt âm thầm đắc ý. Dù sao mục đích của nàng cũng đã đạt được rồi.
Em trai, chị chỉ có thể giúp em đến đây thôi. Nên làm thế nào thì phải dựa vào bản thân em rồi. Cố lên.
Tần Ngũ Dật còn đang im lặng giải quyết công việc, không gia nhập vào cuộc nói chuyện phiếm của mọi người. Dường như cậu không nghe thấy mọi người nói chuyện, không hề bị ảnh hưởng một chút nào, cũng không biết có nghe hiểu không.
Sau đó, Thẩm Khê lại nói thêm vài câu với hai vị phụ huynh nhà họ Tần, cho đến khi ba cô ấy gọi điện thoại đến, kêu cô ấy về nhà ăn cơm mới chịu kết thúc.
Rồi sau đó nữa, giống như bây giờ, Tần Ngũ Dật ngồi trong cùng một quán cà phê Thẩm Khê hẹn với người con trai khác, giả vờ làm một người qua đường, nghe lén hai người trò chuyện.
Hôm qua cậu vô cùng trằn trọc, suy nghĩ suốt một buổi tối, rốt cuộc có muốn đi theo hay không, đi theo rồi thì lại có thể làm gì đây?
Đáp án là muốn. Cậu muốn đến xem thử.
Đối với Tần Ngũ Dật mà nói, cậu không cảm thấy tò mò về trạng thái tình cảm của Thẩm Khê, mà là sợ hãi.
Đợi chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội danh chính ngôn thuận chính thức lấy thân phận một người đàn ông bình thường để tiếp xúc với cô ấy mà không phải là danh xưng đứa em trai tốt hay con của trưởng bối. Cậu cũng không ngờ vừa mới về nước, còn chưa kịp triển khai kế hoạch thì bên cạnh Thẩm Khê đã có người khác rồi.
Cậu có thể làm gì được đây? Chẳng làm được gì cả, chỉ có thể giống như trước kia, đứng nhìn. Nếu như bất hạnh thêm một chút nữa thì có thể sẽ được nhìn thấy cô ấy kết hôn với người khác, sinh con đẻ cái, xây dựng tổ ấm.
Buổi tối, thông qua cuộc nói chuyện phiếm kia, lúc mới bắt đầu, Tần Ngũ Dật vô cùng vui vẻ, mừng thầm, bởi vì chuyện Thẩm Khê chia tay đối với cậu mà nói chính là một cơ hội, càng về sau, cậu lại có chút tức giận.
Nhưng mà cảm xúc của cậu luôn được che giấu trong lòng, không lộ ra trên mặt, cho nên không có ai phát hiện sự khác thường của cậu, ngoài chính bản thân cậu.
Mọi người đang nói chuyện, cười đùa, Thẩm Khê là người vô lo vô nghĩ nhất. Tần Ngũ Dật nhìn lén cô ấy, lần đầu nảy sinh ý nghĩ muốn nhốt cô ấy trong nhà, không cho ra khỏi nhà đi lang thang.
Có lẽ cậu không nên đợi thêm nữa. Cho dù kế hoạch của cậu có chu đáo hơn nữa thì cũng mãi mãi không đuổi kịp sự thay đổi tình cảm của Ngũ Nguyệt. Cho nên, xế chiều hôm nay, cậu trốn việc.
Thư ký không biết chuyện gì có thể khiến cho tổng giám đốc mới của họ trong thời điểm bận rộn lại nhạy cảm như thế này lại vứt bỏ công việc không xử lý, năm lần bảy lượt trốn việc. Nhưng vì trở ngại chức vụ nên cô ta lại không dám hỏi.
Tần Ngũ Dật bàn giao chuyện làm ăn một chút rồi rời khỏi công ty, tìm được quán cà phê này. Thẩm Khê đến chậm hơn cậu một chút.
Người đàn ông ngồi đối diện cô ấy, Tần Ngũ Dật tự cảm thấy cậu ta rất bình thường, không xứng với Thẩm Khê.
Nói là nghe lén, nhưng thật ra lại nghe không rõ lắm, phải vểnh tai lên mới có thể nghe được dăm ba câu. Cậu chỉ biết hai người đang cười cười nói nói, trò chuyện vui vẻ.
Cười là thật, vui vẻ là giả. Lúc mới đầu, Thẩm Khê còn có thể nói chuyện với con trai người bạn của mẹ mình vài câu, cho đến đằng sau lại giống như ngựa hoang thoát cương. Chủ đề không biết đi đến nơi nào. Bản thân cô ấy có thể nói là không hứng thú lắm.
Đối phương thực sự giống như mẹ cô ấy nói, rất ưu tú, sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường đại học thuộc hàng top của nước Mỹ, vừa mới về nước lập nghiệp. Có vẻ công việc làm ăn của công ty cũng không tệ, dáng vẻ cũng đứng đắn, hào hoa phong nhã, dư sức xứng đôi với cô ấy. Đáng tiếc không phải gu của cô ấy, nếu không thì cũng có thể hẹn hò thử rồi.
Trong quá trình nói chuyện phiếm, bản thân Thẩm Khê cũng cảm nhận được hai người không quá phù hợp. Nếu như sau này kết hôn, nói không chừng những ngày tháng tiếp sau sẽ rất khó chống cự.
Đợi đã, bây giờ còn chưa đến một tiếng đồng hồ nữa, sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi. Bản thân chỉ đang xem mắt thôi mà, cạn lời.
Thẩm Khê giơ tay đỡ đầu, cảm thấy hộp sọ có hơi đau một chút, chắc chắn là bởi vì mối tình cũ trước đó rồi, cứ phi ngựa trong đầu cô ấy, không dứt ra được, âm hồn bất tán.
Thật ra, về phương diện yêu đương, cô ấy đều luôn rất thoải mái, gặp gỡ, cảm thấy thích thì lập tức hẹn hò, không hợp thì chia tay. Cuộc đời mà, được bao nhiêu cơ hội trải nghiệm một chút. Điểm này, Ngũ Nguyệt đã oan uổng Thẩm Khê rồi. Cô ấy không phải thiên vị con trai nhỏ tuổi mà chỉ là chấp nhận đều thử hết một chút, cho bản thân, cũng như cho đối phương một cơ hội.
Lúc còn đi học, cha mẹ không cho yêu đương. Mấy năm trước lúc mới bước chân vào giới giải trí, người đại diện cũng không cho yêu đương. Cho nên sau đó được mở khóa thì phản lực có chút mạnh mẽ. Trong cuộc đời hai mươi sáu năm, cũng chỉ có ba năm gần đây mới không FA. Số người từng hẹn hò miễn cưỡng có thể đếm được trên một bàn tay. Bình quân mỗi năm khoảng hai người.
Những đối tượng cô ấy từng hẹn hò muôn hình vạn trạng, nhưng không có bất cứ ai tẻ nhạt giống như em trai đang ngồi trước mặt này. Rõ ràng có một gương mặt không thích nói chuyện, nhưng sao lại nói nhiều như vậy chứ?
Đối phương còn đang thao thao bất tuyệt, Thẩm Khê lén lút giơ tay che miệng, ngáp một cái, sau khi chớp chớp đôi mắt khô khốc, bàn tay đặt ở phía dưới nắm lấy dây túi xách, muốn bỏ chạy rồi.
"Bây giờ, công ty của chúng tôi đang thực hiện hạng mục này, trong nước vẫn chưa có người nào có thể thực hiện được. Lúc tôi du học, ở nước ngoài có học một chút về phương diện này. Về nước trùng hợp có thể phát huy tác dụng..."
Thì sao? Lần đầu tiên gặp mặt, cậu lại trò chuyện với tôi về công việc của cậu, cậu học được kỹ thuật lợi hại thế nào, có chuyện gì sao? Muốn tôi khen cậu rất tuyệt vời à?
Thực sự đang lãng phí thời gian mà.
Thẩm Khê không kiềm chế được nữa, ngắt lời cậu ta: "Thật ngại quá, tôi đi nhà vệ sinh cái đã."
Người đàn ông gật đầu, đóng van miệng lại, trên mặt lộ ra biểu cảm vẫn chưa thỏa mãn, trông dáng vẻ có lẽ đang tính toán đợi khi cô ấy quay lại sẽ nói tiếp.
Sợ rồi, sợ rồi, chuồn thôi.
Vì để không lộ vẻ giả trân, Thẩm Khê cầm túi xách đi về phía nhà vệ sinh, vào nhà vệ sinh một chuyến, chỉnh lại lớp trang điểm, rồi lén lén lút lút trốn ra ngoài.
Tránh khỏi tầm mắt của người đàn ông kia, cô ấy lượn một vòng muốn đi ra ngoài, sắp ra đến cửa rồi thì đột nhiên cảm thấy hình như có chỗ không đúng.
Lúc này nhìn thấy một người ngồi trong góc khuất. Sườn mặt kia, là Tần Ngũ Dật? Cậu ấy đến nơi này làm gì?
Càng nghĩ càng cảm thấy giống, lòng hiếu kỳ hại chết con mèo. Cô ấy quay về theo đường cũ, đến gần thì phát hiện thực sự là Tần Ngũ Dật.
Thẩm Khê cảm thấy có thể bắt gặp cậu ở chỗ này thực sự rất trùng hợp.
Chỗ ngồi của Tần Ngũ Dật cách vài chiếc bàn so với chỗ ngồi lúc đầu của cô ấy, cộng thêm một bức rèm, cho nên cô ấy đành phải nhẹ tau nhẹ chân đi đến phía đối diện của cậu, ngồi xuống.
Người đối diện nhìn thấy cô ấy lại không hề ngạc nhiên một chút nào, trái lại khiến cho Thẩm Khê cảm thấy kinh ngạc.
Cô ấy siêu sợ hãi người đàn ông kia sẽ phát hiện ra mình, lại lải nhải một trận, thế là đành phải che mặt mình lại, vịn vào bàn đi về phía trước, hói: "Em trai, sao em cũng ở đây vậy? Thật là đúng lúc nha."
Về phần nguyên nhân, cô ấy hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Tần Ngũ Dật thưởng thức một loạt động tác của cô ấy, nhìn thấy cô ấy bỏ đi được nửa đường thì quay trở về, dừng lại trước mặt mình, cảm giác huyết dịch trong người giống như đang sôi trào.
Lần này, cuối cùng chị cũng chịu đến đây vì tôi rồi.
"Tôi tên Tần Ngũ Dật." Cậu không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Khê. Ngôn ngữ đứng đắn, nói xong dừng lại một chút: "Không phải tên là em trai."
Gương mặt lạnh kia đối diện với cô ấy lại càng lạnh hơn. Thẩm Khê nhớ lại có phải bản thân thực sự đã xúc phạm đến chỗ nào của cậu rồi không, nếu không thì tại sao cậu lại luôn chặn họng mình, còn bày ra vẻ mặt không muốn nói chuyện chứ.
Từ lúc mới bắt đầu đã là như vậy, khiến cho cô ấy mặt nóng dán mông lạnh, một câu cũng không thèm nói với cô ấy, luôn là cô ấy tìm lời để nói, khiến cho cô ấy giống như một kẻ theo đuôi.
Hôm qua, cô ấy đến nhà Nguyệt Lượng, đúng lúc mọi người không có ở nhà, chỉ có một mình Tần Ngũ Dật. Lúc cô ấy đến, có vẻ cậu vừa định đi ra ngoài, nhưng mà nhìn thấy cô ấy đến, trực tiếp đặt laptop xuống, ở yên tại chỗ làm việc, bày ra dáng vẻ phải tiếp khách, nhưng lại không thèm để ý đến cô ấy, tức đến mức Thẩm Khê cũng không muốn để ý đến cậu, thích thế nào thì thế nấy đi.
Cả đời này, những lần cô ấy nếm trải cảm giác bị đóng cửa không tiếp khách đều là do Tần Ngũ Dật tặng.
Thẩm Khê nghi ngờ Tần Ngũ Dật đang có ý muốn cách ly cô ấy. Nếu không phải nể tình thì cô ấy đã sớm hất mặt bỏ đi rồi.
Dù sao cũng là em trai của bạn thân, cho dù có oán trách thì bây giờ cũng chỉ có thể cười ha ha: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Ha ha ha, chỉ đùa chút thôi mà."
Lồng ngực Tần Ngũ Dật có chút phập phồng, hít một hơi rồi lại thở ra, giống như đang đưa ra một quyết định nặng ký.
Hiếm khi được nhìn thấy, cậu mỉm cười. Khi Tần Ngũ Dật cười lên, gương mặt kia vừa trùng khớp với gu thẩm mỹ của Thẩm Khê. Cô ấy nhìn có chút si ngốc.
Bên tai chỉ nghe thấy cậu nói: "Còn nữa, không trùng hợp. Tôi đến để tìm chị."
Cô ấy véo thịt trên đùi mình, muốn để bản thân tỉnh táo lại từ trong sự cám dỗ của sắc đẹp.
Súc sinh, đây là em trai, không thể thèm thuồng!
"Tìm chị làm gì?" Cô ấy hỏi.
"Nếu như tôi nói tôi muốn theo đuổi chị..." Ngón tay của Tần Ngũ Dật gõ lên bàn, tiết tấu không đồng nhất, lộ ra một chút khẩn trương. Có lẽ không chỉ có một chút.
"Thì có thể không?"