*Ý chỉ một sự vật không vì thời gian tác động mà trở nên mục ruỗng, cũ nát mà trái lại càng có thêm sức sống, càng lộ ra giá trị hơn hẳn những thứ mới mẻ.

.--- .. -. -.-- .- -.

Hai người dẫn bé con trở về nhà cũ. Người vui vẻ nhất chính là ba Tần và mẹ Tần. Vừa mới xảy ra chuyện, hai ông bà đã lập tức nắm rõ tình hình, ngồi trong nhà giận dữ mắng mỏ truyền thông lòng dạ hiểm độc, vô đạo đức.

Họ sớm đã muốn kêu ba người về nhà, gọi điện thoại thúc giục mấy lần. Ngũ Nguyệt nói đang ở đầu sóng ngọn gió, kêu họ không được đến đây. Bản thân tạm thời cũng không qua bên đó được, ở trong nhà tránh mặt một chút, cho nên từ chối.

Lần này tất cả con cháu đều về nhà, mẹ Tần ôm Tinh Duyệt không rời, mở miệng một tiếng đáng thương, hai tiếng đáng thương, không biết còn tưởng rằng rốt cuộc đáng thương đến mức độ nào nữa. Ngũ Nguyệt ở bên cạnh liên tục chậc chậc chậc, không nhìn nổi nữa.

Đã nói muốn đi ngắm hoa, đúng lúc thời tiết tốt, nàng lập tức kêu ba mẹ, dẫn theo vợ con cùng đi du xuân.

Ồ, hình như mùa xuân đã qua rồi, vậy thì đi du hạ vậy.

Ra ngoài do Thường Yến Thanh lái xe, Ngũ Nguyệt phụ trách trấn áp Tinh Duyệt không thể kiềm nén được cảm xúc muốn một mình bay ra ngoài.

Thời tiết tháng năm không lạnh cũng không nóng, còn có ánh mặt trời ấm áp tỏa lên người, nương theo làn gió nhẹ phất phơ. Những bông hoa trên cánh đồng hoa vừa lúc nở rộ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, kéo theo đủ loại hương thơm ập đến.

Cánh đồng hoa có bảy màu, đủ loại hoa cỏ, phân thành từng mảnh vườn ươm, rất xứng với tên gọi trăm hoa đua nở. Ngũ Nguyệt không nghiên cứu nhiều về hoa, không nhận ra được hết, chỉ biết các chủng loại như mẫu đơn, linh lan, hoa hồng.

Lúc còn trên xe, Tinh Duyệt đã vô cùng hưng phấn, sau khi xuống xe thì kéo tay ông ngoại, bà ngoại đi thẳng một đường, đã sớm đi đến phía trước, bỏ lại người ở phía sau.

Ba mẹ đang dạy Tinh Duyệt nhận biết các loài hoa. Một mình Ngũ Nguyệt cùng Thường Yến Thanh theo ngay phía sau.

Ngắm hoa là cái cớ để dẫn bé con ra ngoài xoa dịu tâm tình, nhưng hoa thực sự nở rất đẹp, còn có hương thơm, ngay cả một người không hiểu về hoa như nàng cũng cảm thấy vui thích, cảm giác tâm hồn được gột rửa. Ngũ Nguyệt cảm thấy chuyến đi này không uổng công.

Một đường vừa ngắm hoa vừa ngân nga ca hát, hóng gió, thỏa mãn không sao tả xiết. Chỉ là đi mãi đi mãi, nàng phát hiện không nhìn thấy vợ mình đâu nữa, trong vườn hoa chỉ còn lại một mình nàng.

"Thanh Thanh?" Ngũ Nguyệt nhìn ngó bốn phía, kêu mấy tiếng, không ai trả lời.

Nàng dạo quanh khắp nơi một vòng, không thấy một bóng người, bắt đầu giống như một chú chim sơn ca dùng sức kêu lớn: "Thanh Thanh, Thanh Thanh, Thanh Thanh?" Nói khó nghe một chút chính là một chiếc máy phát lại hình người.

Ủa, sao mới chớp mắt một cái thì vợ mình đi đâu mất tiêu rồi? Ngũ Nguyệt chống nạnh đứng yên tại chỗ, từ bỏ tìm kiếm.

"Hư ghê, ngay cả nói một tiếng cũng không thèm nói mà đã bỏ lại một mình mình ở chỗ này rồi." Nàng cúi đầu đá mấy viên sỏi dưới chân, trong miệng lẩm bẩm: "Quá đáng."

Hoa có đẹp hơn nữa mà không có ai cùng nàng thưởng thức thì còn có ý nghĩa gì nữa.

Ngay lúc đang lải nhải lên án người nào đó thì nàng chợt ngửi được một mùi hương xông vào mũi. Ngũ Nguyệt theo hương thơm, ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Thường Yến Thanh đã đứng ngay trước mặt, trong tay đang ôm một bó hoa.

Là hoa tulip trắng mà nàng yêu thích nhất.

Trong bó hoa chỉ thuần một màu trắng, từng đóa nở rộ. Thường Yến Thanh đưa bó hoa kia cho nàng.

"Ồ, nơi này có trồng cả hoa tulip luôn." Ngũ Nguyệt vui vẻ giơ hai tay nhận lấy: "Sao lúc nãy đi trên đường em lại không nhìn thấy nhỉ?"

Thường Yến Thanh sửa sang lại mái tóc bị làm rối của nàng, nói: "Trồng ở bên kia."

"À, hèn gì." Ngũ Nguyệt giật mình hiểu ra.

Cánh đồng hoa là một vùng đất rất rộng. Họ không xem hết được. Có lẽ hoa tulip được trồng ở một khu vực khác, cho nên mới bỏ lỡ.

Ngũ Nguyệt nhắm mắt, hít sâu một hơi mùi hương của hoa tulip, cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, mới mở mắt ra hỏi Thường Yến Thanh: "Hoa này là chị mới vừa hái à?"

Lúc nãy âm thầm bỏ đi là vì chuyện này sao? Nể mặt mấy đóa hoa này, nàng quyết định không truy cứu chuyện cái người nào đó tự ý bỏ đi nữa.

"Mua của người chủ bên kia." Thường Yến Thanh thành thật trả lời.

Cánh đồng hoa này là kinh doanh tư nhân. Chủ nhân là một người yêu hoa, trồng một mảnh vườn này chỉ để cho bản thân tiêu khiển, thỉnh thoảng đón tiếp vài vị khách, bình thường không mở cho người ngoài, thuộc về tính chất bán tư nhân.

Ba Tần có quen biết với chủ nhân của vườn hoa, cho nên mới có thể đi cửa sau, lên tiếng hỏi thăm thì gặp đúng lúc vườn hoa đang nở nên mới đưa cả nhà đến đây thưởng thức.

Có người muốn hái hoa, chủ nhà hoàn toàn không nỡ, nhưng Thường Yến Thanh nói muốn mua một bó hoa để tặng cho vợ mình, vợ mình rất thích hoa tulip, ông ấy mới đồng ý đưa cho cô vài đóa.

Ông ấy nói là "tặng", Thường Yến Thanh lại muốn "mua", kiên quyết phải trả tiền. Cô quá kiên trì, không trả tiền thì không chịu, chủ nhà đành phải nhận, chọn vài đóa hoa đang nở, gói lại cho cô.

Ngũ Nguyệt đếm một chút mấy đóa hoa đang chen nhau, có tám cành.

Tám là con số may mắn của nàng.

Ngũ Nguyệt cảm thấy trái tim nàng có chút mềm nhũn. Thường Yến Thanh luôn thích vô tình trêu chọc người khác như thế này, mãi mãi đều sẽ làm nhiều hơn nói.

Nàng ngẩng đầu chu môi muốn hôn hôn một cái. Thường Yến Thanh quen thuộc hôn lên.

Sự tương tác như vậy không đến một ngàn thì cũng có tám trăm. Mỗi lần Ngũ Nguyệt hơi nhúc nhích miệng một chút là Thường Yến Thanh sẽ biết ngay nàng đang suy nghĩ chuyện gì, đồng thời vô cùng tự nhiên thuận theo nàng.

Nàng thực sự cảm thấy không thể nào thoả mãn hơn nữa.

Thường Yến Thanh hỏi: "Muốn đi xem thử không?"

Ngũ Nguyệt nghĩ đến biển hoa vô tận này, cảm thấy cơn mệt mỏi kéo đến: "Không được, em không muốn cử động nữa." Nàng đến để ngắm hoa, không phải đến để đi bộ đường dài.

Hoa tulip có đẹp hơn nữa cũng không thể ngăn cản được cơn lười biếng của nàng.

Thường Yến Thanh suy nghĩ, hơi gật đầu: "Lần sau rảnh rỗi chúng ta đi Hà Lan xem."

Hà Lan có hoa tulip nở đẹp nhất. Đáng tiếc nhiều năm như vậy vẫn luôn không có cơ hội đưa nàng đi.

"Được." Ngũ Nguyệt vui vẻ đồng ý, đổi tay cầm bó hoa, tay còn lại nắm tay Thường Yến Thanh, đặt vào kẽ hở giữa các ngón tay, mười ngón đan xen.

Thường Yến Thanh nắm chặt tay của đối phương, mỉm cười với nàng, phía sau lưng là ánh nắng và biển hoa đủ loại màu sắc, nhất thời cảm thấy còn còn đẹp hơn cả hoa.

Ngũ Nguyệt cảm nhận được trái tim mình đang rung động mạnh mẽ, có một loại tình cảm đang vùng vẫy trong lồng ngực, kêu gào muốn xông ra ngoài.

Giống như tạm thời bị ngăn cách với bên ngoài, bên tai nàng chỉ còn nghe thấy tiếng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, trái tim co vào, giãn ra, chấn động một chút lại một chút.

Cảm giác này không giống như cảm giác lúc trước vừa mới gặp nhau, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả khi đó.

Nếu như nói lúc mới quen là kinh diễm, là yêu thích, vậy thì sau khi sống chung với Thường Yến Thanh, từ thích chậm rãi chuyển thành tình yêu.

Cô quá tốt rồi, tốt đến mức Ngũ Nguyệt không biết nên dùng từ gì để hình dung. Ở chung càng lâu, nàng càng đắm chìm. Ngày qua ngày quấn lấy nhau, tình yêu chỉ tăng không giảm, cuộc sống chẳng những không làm hao tổn tình cảm giữa hai người mà trái lại là lịch cửu di tân.

Mỗi một giây một phút ở bên cạnh Thường Yến Thanh đều giống như đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt. Nàng không có giây phút nào không rung động vì Thường Yến Thanh.

Trời xanh nắng ấm, gió nhẹ ôn hòa, Ngũ Nguyệt nhìn Thường Yến Thanh, cười đến híp cả mắt.

May mắn cỡ nào mới gặp được chị nhỉ.

Hai người tay nắm tay dạo bước trong vườn hoa. Ngũ Nguyệt nổi hứng, hát "Hai chú ong mật, bay trong bụi hoa..."

Hát được một nửa thì nàng không hát nữa, cảm thấy bản thân quá ấu trĩ. Bài hát ngay cả Tinh Duyệt cũng không thèm nghe, sao nàng lại có thể hát vui vẻ như vậy chứ.

Có bệnh mà.

Phải hát "Chú thỏ ngoan ngoãn" chứ, đang yêu quá trời. Tinh Duyệt thích nhất là thỏ.

"Đôi mắt mở to giống như chuông đồng, quét sạch tất cả những âm thanh đáng nghi..."

"Anh em hồ lô, anh em hồ lô, một sợi dây leo mọc ra bảy đóa hoa..."

Thường Yến Thanh không nói một lời, lẳng lặng lắng nghe nàng hát xong những bài hát chỉ có đứa nhóc ba tuổi mới có thể hát, hết bài này đến bài khác. Một bài hát thiếu nhi đang yên đang lành cũng được nàng hát thành một ca khúc lưu hành.

Tinh Duyệt chơi đã đời, kéo ông ngoại bà ngoại quay về. Mọi người bàn bạc chuẩn bị quay về. Cuối cùng vẫn bị chủ nhà giữ lại ăn xong bữa trưa.

Sau khi về đến nhà, Ngũ Nguyệt ngạc nhiên phát hiện Thẩm Khê đang ngồi trong phòng khách nhà mình chơi điện thoại. Em trai lần đầu tiên không đi làm, ngồi ở một bên, đối diện với laptop, có vẻ đang giải quyết công việc.

Bầu không khí an tĩnh. Hai người không nói một câu nào.

Ngũ Nguyệt nhìn Tần Ngũ Dật một chút, rồi lại ra hiệu bằng mắt với Thường Yến Thanh, giống như đang hỏi "Chuyện này là tình huống gì đây?"

Thường Yến Thanh khẽ lắc đầu. Cô cũng không biết.

Một đoàn người mở cửa đi vào. Thẩm Khê mới từ trong điện thoại ngẩng đầu lên, chào hỏi với ba Tần mẹ Tần, hôn Tinh Duyệt một cái.

"Để cho cục cưng của chúng ta chịu uất ức rồi." Thẩm Khê giả bộ giơ nắm đấm dỗ bé con: "Nhìn dì giúp con dọn sạch mấy kẻ xấu kia nhé."

Tinh Duyệt cười khanh khách: "Mẹ đã quét sạch đám người xấu kia rồi ạ."

"Ồ, đứa nhóc thông minh này biết nhiều chuyện quá ta."

Đùa giỡn với bé con xong, cô ấy mới đến hỏi tội mẹ của bé: "Xảy ra chuyện gì vậy? Mình mới ở Tây Bắc vài ngày thôi, sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?"

Ngũ Nguyệt cướp lại bé con từ trong tay cô ấy, thả cho bé con đi chơi, sau đó kéo Thường Yến Thanh ngồi xuống, nói: "Không phải cậu biết hết rồi sao?" Mấy bài đăng bát quái trên mạng đều viết rất rõ ràng...

Chú yếu là do có quá nhiều dân mạng, lại ăn no rửng mỡ, thích ăn dưa. Chuyện xảy ra đến lúc này, tầng tầng lớp lớp đủ thứ bài viết, xóa thế nào cũng không xóa hết được, dứt khoát chỉ xử lý một phần tin tức độc hại, những ảnh hưởng còn sót lại thì không xen vào nữa.

Toàn bộ quá trình của sự việc huyền ảo này đều có thể tìm được trên mạng, chỉ là không còn thông tin cá nhân và ảnh chụp liên quan đến bé con.

Thẩm Khê thực sự là người ăn dưa đến sau. Mấy ngày gần đây cô ấy ở Tây Bắc quay phim, điều kiện cực kỳ gian khổ, tín hiệu không tốt, muốn lên mạng cũng bị đứt quãng, giận đến mức cô ấy dứt khoát không chơi điện thoại nữa.

Nhưng mà ai ngờ vừa mới trở về, mạng thông rồi thì lại nhìn thấy fan nhắn phía dưới weibo của mình, mới phát hiện dưới tình huống cô ấy không biết đã xảy ra loại sự tình như thế này.

Nói đến những việc này, trong giọng điệu của cô ấy tràn đầy căm ghét: "Đám truyền thông kia cũng quá kinh tởm rồi, tùy tiện lộ ra thông tin riêng tư của người khác, không biết như vậy là phạm pháp à?"

Thường Yến Thảnh trải qua sự nhắc nhở của cô ấy, nhớ ra chuyện mình dặn dò Tần Ngũ Dật.

Lúc mới đầu bỏ qua cho người chụp ảnh và những người tạo tin đồn kia là bởi vì không còn cách nào khác, không có sức lực đi xử lý những người này, chỉ có thể thỏa hiệp trước, bây giờ cục diện đã ổn định, nên tính sổ rồi.

Những người kia phải trả giá đắt vì những hành vi và ngôn luận không thỏa đáng của mình. Thường Yến Thanh cô không phải thánh mẫu, không thể nào xem như không thấy những người kia làm tổn thương người nhà của mình, cũng không có nghĩa vụ phải tha thứ cho họ.

Tần Ngũ Dật nghe cô hỏi xong, ngừng lại động tác gõ bàn phím, đáp lại một câu "Dạ."

Chuyện này xử lý rất đơn giản, chỉ là lượng công việc có chút lớn, dù sao tôm cá thối nát quá nhiều, văn kiện có dấu mộc của luật sư muốn gửi đến tận tay đương sự cũng cần có chút thời gian.

Theo phản hồi của trợ lý, những tài khoản weibo từng tung tin đồn kia đã vĩnh viễn bị xóa bỏ. Người chụp lén còn nhận tiền kia không chỉ phải trả lại nguyên số tiền đó mà còn phải theo pháp luật, thanh toán một khoảng chi phí bồi thường rất lớn.

Đủ để họ ghi nhớ thật lâu.

Thường Yến Thanh chưa từng nghi ngờ năng lực của Tần Ngũ Dật, vậy tiếng "Dạ" này, có nghĩa là đã biết rồi.

Thẩm Khê cảm giác họ giống như đang chơi đoán ý, sao lại "dạ", "dạ" là giải quyết xong mọi chuyện rồi sao?

Cô ấy cảm thấy khó hiểu, tiến đến hỏi: "Bây giờ còn có chỗ nào cần mình hỗ trợ không?"

"Không có chuyện của cậu." Ngũ Nguyệt giơ ngón tay đẩy trán của cô ấy ra: "Mình phát hiện tại sao cậu luôn là người đến sau vậy? Sự việc giải quyết xong hết rồi thì cậu mới xuất hiện nói giúp đỡ. Như vậy rất giả trân á." Cực kỳ giống như chị em hoa nhựa*.

*Tình cảm giả dối, bằng mặt không bằng lòng.

Thẩm Khê không đồng ý, phản bác: "Thì lần sau cậu nói sớm cho mình biết đi. Lần nào cũng đột xuất như vậy. Sao mình lường trước được chứ..."

"Cậu tưởng mình là thầy coi bói dưới chân cầu vượt à!"

Ngũ Nguyệt nghĩ thầm, cũng không đến mức bói toán, nhưng cậu tốt xấu gì cũng phải hiểu rõ người bên cạnh mình một chút chứ, mau nhìn đứa em trai ngốc của mình một lòng một dạ với cậu đi nè.

Thật ngốc nghếch, đần chết đi được!

Nàng liếc trộm em trai của mình một chút, giả bộ hỏi Thẩm Khê: "Gần đây cậu với bạn trai thế nào rồi?"

"Chia tay rồi." Thẩm Khê thốt ra, không nhìn ra được cảm xúc.

Ngũ Nguyệt khó hiểu. Chia tay mà sao cậu lại bình tĩnh như vậy chứ? Không khó chịu chút nào à?

Mặc dù sớm đã biết chuyện này, hơn nữa còn là do một tay mình thúc đẩy, nhưng nàng vẫn bày ra vẻ mặt kinh ngạc, giả vờ truy hỏi: "Tại sao vậy? Sao lại chia tay, nói mình nghe một chút coi?"

"Không có gì tốt để nói, dù sao chia tay thì chia tay thôi, sau này đừng nhắc đến nữa." Thẩm Khê từ chối không nhắc đến chuyện này.

Ngũ Nguyệt cảm thấy có lẽ cô ấy không muốn nhắc đến, dù sao người yêu cũ cặn bã là tình huống kia...

Không muốn nhắc đến thì đoán đúng rồi, nhưng không giống như suy nghĩ trong lòng Thẩm Khê.

Chia tay là do cô ấy nói trước. Yêu nhau với Chúc Thiên Duệ được nửa năm rồi. Yêu đương là nói cho có thôi, nhưng thực sự không hề tiến thêm bước nào cả. Cô ấy không muốn, Chúc Thiên Duệ cũng không muốn.

Thẩm Khê cảm thấy giữa hai người họ từ trước đến nay không giống như là người yêu mà giống như đang làm chị em gái thân thiết hơn.

Cảm giác này có chút bất ổn, lại kỳ lạ, cộng thêm tình cảm đã nhạt đi, cô ấy sớm đã không muốn tiếp tục ở bên nhau nữa, cho nên khi Chúc Thiên Duệ nói bóng nói gió bảy tỏ ý muốn chia tay với cô ấy thì cô ấy đã thẳng tay chủ động đá văng đối phương.

Buồn không? Có một chút, dù sao cũng đường đường chính chính hẹn hò nửa năm rồi. Thất tình luôn cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, chỉ là không khóc trời trách đất, đòi chết đòi sống giống như mấy người khác thôi.

Bạn trai mất thì mất thôi, cũng có thể tìm lại mà. Cô ấy muốn yêu đương thì thanh niên đẹp trai, tài giỏi ở các nơi đều đang đứng xếp hàng đợi được cô ấy chọn.

Không phải sao, mẹ của cô ấy đã sắp xếp một buổi xem mắt cho cô ấy rồi. Nghe nói đối phương là một sinh viên ưu tú du học nước ngoài, hơn nữa tuổi tác lại nhỏ hơn nàng.

"Có lẽ cậu nên chúc mừng mình đó Nguyệt Lượng. Mình là Tiêu Á Hiên* của thành phố B mà. Ngày mai lại phải đi hẹn hò với em trai đẹp trai rồi ~"

*Một ca sĩ nổi tiếng người Đài Loan thường hẹn hò bạn trai kém tuổi.

Ngũ Nguyệt nghe xong đều trợn tròn mắt.

"Cái gì? Cậu lại kiếm em trai ở đâu ra vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play