Tuyết...
Trương Hàm Vận vô thức lùi về sau vài bước.
Tuyết? Rốt cuộc trong đầu cô đã đánh mất điều gì? Lúc nãy cô chỉ có thể nhớ ra con đường tới đây, cũng chỉ có thể nhớ ra trên thân cây chính là bút tích của chính mình.
Nhưng Tuyết là ai? Và vì sao nét khắc của cô lại đậm sâu đến thế?
"Hàm Vận."
Sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi, thanh âm ấy như hồi chuông đánh thức Trương Hàm Vận bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Hàn Tuyết sải bước lại gần nắm lấy tay cô. Thời điểm tầm mắt quét qua chữ Tuyết khắc trên thân cây, bản thân nàng rõ ràng hơi sững lại, nhưng rồi rất nhanh liền lên tiếng: "Trở về thôi, chúng ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức trước khi chính thức huấn luyện vào ngày mai."
Cô chậm rãi đặt tay mình lên mu bàn tay nàng. Trong khoảnh khắc đó, trái tim của cả hai đều không hẹn mà đập thật nhanh.
Thế rồi cuối cùng, Trương Hàm Vận bỗng chủ động gỡ tay nàng xuống.
"Hàn giáo quan đừng lo, lát nữa tôi sẽ tự biết đường trở về."
"Cô đang chờ đợi điều gì?" Ánh mắt sâu thẳm của Hàn Tuyết khiến cô lặng đi.
Trương Hàm Vận khẽ cười: "Không có gì. Chỉ là tôi cần yên tĩnh một lát."
"Người tên Tuyết đó..."
"Tôi sẽ không nghĩ là Hàn giáo quan đâu." Cô vừa nói vừa lùi lại vài bước. "Cho nên, tôi thực sự cần một mình."
Hàn Tuyết đi rồi. Trong mảnh ký ức tưởng chừng đã vỡ tan ấy dường như vẫn còn sót lại niềm hy vọng mong manh tựa ánh lửa tàn trước gió. Một chữ Tuyết, bóng lưng thanh mảnh, mái tóc đen dài nhiều lần nhẹ nhàng xõa qua bờ vai... Tất thảy đều khiến cô mỏi mệt chìm sâu vào hỗn loạn.
Thời điểm Trương Hàm Vận bước từng bước nặng nhọc trở lại, mọi người sớm đã dựng lều xong xuôi. Hơn nữa Lão Đại và Lão Nhị còn đang sửa soạn nồi niêu để chuẩn bị bữa tối.
"Tiểu Lục sao thế? Không phải leo núi nhiều quá nên thần hồn điên đảo rồi chứ?" Lão Tam ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô. "Mau vào lều nghỉ ngơi đi, lát nữa cơm chín các huynh đây sẽ gọi."
Cô mỉm cười đáp: "Không cần. Nãy giờ làm được những gì rồi? Để tôi phụ các cậu."
"Qua đó rửa rau với Hàn giáo quan đi."
Nhìn theo hướng tay mà Lão Tam vừa chỉ, cô có thể thấy nàng đang ngồi dưới gốc cây dùng nước sạch rửa rau. Ngay cả công việc nhẹ nhàng đó cũng thu hút toàn bộ sự tập trung của nàng.
Mặc dù bản thân có chút không cam lòng, song Trương Hàm Vận cuối cùng cũng chậm rì rì bước qua.
"Hàn giáo quan, để tôi phụ cô."
Hàn Tuyết cũng chẳng mấy bất ngờ bởi sự xuất hiện đường đột này. Nàng gật đầu đem chiếc rổ còn lại đưa cho cô, sau đó nói: "Cứ giữ như vậy nhé, để tôi rửa sạch rồi đặt vào."
"Được."
Và rồi cả hai đều không hẹn mà trầm mặc...
Trương Hàm Vận lẳng lặng quan sát nàng. Bản thân bỗng nảy sinh cảm giác vô cùng lạ thường, thậm chí lạ tới mức ngay cả khi nàng đã rửa xong bó rau rồi vỗ nhẹ vai cô, cô vẫn còn không hề hay biết.
"Học viên Trương." Hàn Tuyết thở dài, một hồi liền quyết định gọi cả họ lẫn tên cô. "Trương Hàm Vận."
"A..." Trương Hàm Vận thoáng giật mình. "Hàn giáo quan?"
"Đừng có tiếp tục tự mình si ngốc nếu không muốn bị tôi đá từ vách núi xuống." Vừa quăng cho cô ánh mắt cảnh cáo, nàng vừa mang rau tới cùng Lão Đại và Lão Nhị nấu cơm chiều.
Tiểu đội 111 không thể không thừa nhận rằng giáo quan của bọn họ chính là một nữ nhân vẹn toàn tuyệt đối.
"Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên tôi ăn cơm với rau luộc trộn muối vừng mà vẫn cảm thấy ngon như vậy." Lão Tứ liên tục cảm thán.
"Im miệng đi, bên mép cậu vẫn còn dính mỡ gà đấy."
"..."
Nhìn con gà nướng dưới bàn tay khéo léo của Hàn giáo quan mà trở nên vàng ruộm thơm lừng, mọi người ai nấy đều vô cùng phấn khích.
"Hàn giáo quan, chúng tôi biết cô vô cùng đa tài. Nhưng còn điều gì mà cô không thể làm không?"
Trước sự chú ý của cả sáu người, Hàn Tuyết động tác đang chuẩn bị uống nước dần ngừng lại.
"Có chứ." Nàng nói. "Dù sao tôi cũng không phải là thần thánh gì, đương nhiên cũng tồn tại rất nhiều thất bại cùng nhược điểm."
"Ví dụ như..." Lão Tam lớn mật dò hỏi.
Thật không ngờ nàng cũng đồng ý trả lời: "Tôi rất nhu nhược, sau đó từng không bảo vệ được người mình yêu."
Bầu không khí dần trở nên trầm lặng.
"Vậy hiện tại... hai người chia tay rồi sao? Hay là người đó..."
"Chúng tôi vốn dĩ chưa từng bắt đầu." Nàng khẽ mỉm cười. "Nhưng người ấy là mối tình duy nhất của tôi, hiện tại hả? Có lẽ họ đã quên tôi mất rồi."
Khi nói đến đây, Trương Hàm Vận rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của nàng đã lướt qua người mình.
Cô mím chặt môi, thủy chung ngồi một bên nghe nàng và đồng đội nói chuyện. Kì thực cô không muốn thắc mắc về quá khứ của người khác, dù sao thì nó cũng là nỗi đau của riêng nàng.
Phàm là người sống trên thế gian, ai mà chẳng sở hữu đoạn cảm xúc chỉ riêng mình biết?
"Thì ra mỹ nữ như Hàn giáo quan cũng từng trải qua mối tình đơn phương." Lão Ngũ chép miệng cảm thán.
Hàn Tuyết chỉ cười không đáp.
Kết thúc bữa tối, bên ánh lửa ấm áp vẫn còn đang tí tách cháy. Mọi người ngồi quây quần với nhau, lần lượt kể cho nhau nghe những câu chuyện cũ, những niềm vui nỗi buồn mà chính mình từng được nghiệm qua.
Đến lượt Trương Hàm Vận, ban đầu cô muốn từ chối, song Lão Nhị ngồi bên cạnh lập tức chen ngang: "Thì cứ thử kể một câu chuyện nào đó góp vui đi. Dù hơi nhảm nhưng không sao đâu, chúng tôi biết tính cô nên chắc chắn sẽ bỏ qua."
Trông dáng vẻ chờ mong của mọi người, rốt cuộc cô cũng chỉ thở dài, kế tiếp cầm que củi chọc chọc đống lửa.
"Lúc nhỏ tôi quen một chị gái, chị ấy là hàng xóm của tôi..."
***
Chiếc xe sang trọng thong thả đỗ bên vệ đường, hiên hiên ngang ngang thu hút sự chú ý của đám trẻ và người hiếu kỳ trong xóm.
"Hình như là người mới dọn tới căn biệt thự mới xây xong."
"Đúng rồi, nghe nói xuất thân rất lớn."
"Ừ, chồng tôi về kể làm trong quân đội. Chức vị cao lắm."
Các bà mẹ túm năm tụm ba xì xầm bàn tán, còn tiểu Trương Hàm Vận hiện tại đang theo các bạn tới ngắm chiếc xe xịn thật xịn kia.
Giữa khung cảnh hiếu kì của già trẻ lớn bé, người trong xe rốt cuộc cũng xuất hiện. Lần lượt là nam nhân mặc quân phục, trên vai gắn huy hiệu Đại hiệu. Kế tiếp là nữ nhân một thân sườn xám nhung quý phái, rồi mới tới hai người ngồi sau là lão ông vận trường bào đen cùng cô cháu gái của mình.
Ấn tượng duy nhất mà bạn nhỏ Hàm Vận dành cho cô bé đó chính là mái tóc. Phải, mái tóc rất đẹp, mái tóc dài ngang lưng được thắt bím vô cùng gọn gàng.
Thấy tiểu Trương ngơ ngác nhìn mình, cô bé ấy cũng nghiêng đầu nhìn cô, thế rồi khóe môi hơi cong lên, rất lễ phép khom lưng chào.
Bấy giờ Trương Hàm Vận mới để ý đến đôi môi nhỏ hình trái tim kia khi mím lại tạo thành dáng vẻ ngượng ngùng trông vô cùng khả ái.
Đó cũng chính là lần đầu tiên cô thấy nụ cười đẹp như vậy...
***
"Vì thế nên cô thích chị gái hàng xóm chỉ vì người ta cười thôi ư?"
Lão Ngũ giận sôi, người gì đâu dễ dãi thế? Đối phương liền cười một cái liền mặc định bản thân thích con gái rồi?
Trương Hàm Vận đôi đồng tử hoàn toàn đặt vào ánh lửa đang bập bùng cháy, nghe hắn nói xong chỉ khẽ đáp: "Cậu chẳng thể hiểu được đâu. Đó là nét cười nơi ký ức của tôi, dù hiện tại tôi không thể nhớ mặt chị ấy, nhưng tôi dám vỗ ngực khẳng định rằng bản thân vĩnh viễn không thể tìm được cô gái nào có nụ cười giống chị."
"Môi Hàn giáo quan cũng hình trái tim kìa.".