"Trương giáo quan, phần này tôi vẫn chưa hiểu. Cô có thể hướng dẫn lại được không ạ?"
"Được chứ."
Mỉm cười, đồng thời tiến lại gần giúp cô bé trước mặt nâng cánh tay lên hướng hồng tâm nổ súng. Trương Hàm Vận vỗ vỗ vai cô bé: "Dồn lực một chút, đừng thả lỏng như vậy."
"Dạ, được Trương lão sư hướng dẫn khiến tôi ngộ ra rất nhiều điều." Cô bé học viên ngượng ngùng thổ lộ.
"Đều là trách nhiệm, trách nhiệm cả mà." Cô chậm rãi thu tay về. Nào ngờ thời điểm vừa mới xoay người lại, bản thân lập tức giật nảy mình bởi họng súng đem ngòm đang chĩa thẳng vào đầu.
"Tuyết... à không. Trung hiệu Hàn..." Khuôn mặt tái dần rồi chuyển sang xám ngoét. Trương Hàm Vận đáng thương nhìn chằm chằm người phụ nữ đang dùng khí thế áp đảo mình kia.
"Trung úy Trương thật là ra dáng một giáo quan tận tâm với nghề." Hàn Tuyết thản nhiên thu súng, sau đó mỉm cười hướng cô cảm thán. "Ngay cả hướng dẫn cách ngắm hồng tâm cũng phải dựa sát như vậy. Thơm lắm đúng không?"
"Cũng thơm... a, không đâu, sự tình không hề như chị nghĩ đâu."
Trung hiệu Hàn dành tặng cô một nụ cười mỉa mai. Sau đó bất ngờ hướng bia đạn bên cạnh nữ học viên cô vừa chỉ dẫn nổ ra ba phát súng.
Cả ba đều xuyên thủng hồng tâm.
Tiếng động lớn, thao tác vừa nhanh lại vừa chuẩn, lập tức khiến mọi người trong phòng tập ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh vì khiếp sợ.
"Về sau ai có nhu cầu chỉ dẫn cứ trực tiếp liên hệ tôi. Thường nói thầy giỏi thì trò hay. Trung úy Trương tốt nghiệp học viện sĩ quan lục quân, tiểu đội 111 của cô ấy trước đây đều do một tay tôi đào tạo."
"Rõ."
"Rõ."
Học viên một giây trước còn kinh hoàng, một giây sau liền ào ào hưởng ứng. Được Hàn giáo quan - mỹ nhân của học viện ở đây kèm cặp, vậy thì còn chần chờ gì mà không đồng ý?
Trương Hàm Vận đen mặt. Cô thừa biết nữ nhân nhà cô đây là đang muốn trả thù. Bởi vậy bản thân hơi bĩu môi hứ một tiếng, sau đó nhân lúc không bị nàng để ý liền đánh bài chuồn khỏi phòng tập.
Buổi chiều hôm đó, mặc dù vẫn còn giận lẫy vì hành động của nàng. Ấy thế nhưng đồng chí tiểu Trương vẫn không dám bỏ về trước.
Cho cô ăn gan hùm mật gấu cô cũng chẳng thể làm ra hành động mang tính mạo hiểm đó.
Lại nhớ về sự tình cách đây vài tháng...
***
"Báo cáo. Con tin an toàn."
Trương Hàm Vận nắm chặt tay cô gái hiện tại đang sợ hãi đến đổ mồ hôi hột. Nghiêm túc hướng Mã Sơn hô.
Nguyên lai cô vừa giải cứu thành công một vụ bắt cóc. Trong đó con tin là chủ một cửa hàng tiện lợi, còn hung thủ là tên cướp khét tiếng của thành phố.
Sở dĩ cần huy động cả bên lực lượng quân đội, âu cũng bởi trên người tên cướp ấy mang theo bom tự chế, xác suất hắn làm càn và kích nổ vô cùng cao.
Mất tới ba giờ đồng hồ dưới cái nắng nóng gần 40 độ, rốt cuộc nhiệm vụ cũng thành công nhờ màn song kiếm hợp bích, đánh úp bất ngờ của cô và Hàn Tuyết.
Sau khi mọi việc đã được kiểm soát, nàng lập tức dùng thắt lưng thay cho còng số tám đem hắn trói lại. Cuối cùng còn tặng hắn vài cước trước khi lôi hắn đi giao cho bên cảnh sát.
Nữ nhân viên vừa được mọi người giải cứu tên Mạc Tiểu Thanh. Nghe phong thanh rằng tên cướp ấy là bạn trai nàng, thực ra nói bạn trai thì cũng không hẳn, bởi vì nàng bị hắn ép phải trở thành bạn gái. Bằng không hắn nhất định sẽ tìm đến tận nhà nàng quậy phá một trận nhớ đời.
Mạc Tiểu Thanh hốt hoảng ngồi bệt xuống vỉa hè. Trương Hàm Vận thấy nàng có chút đáng thương liền ga lăng tặng nàng một chai nước, thuận tiện vỗ vỗ vai an ủi: "Đừng lo lắng, mọi chuyện đều đã được giải quyết rồi."
Cô gái nhỏ gạt vội nước mắt rồi thấp giọng đáp: "Vị đồng chí này... tôi có thể ôm cô một lát được không?"
Cô thoáng sửng sốt, lại thoáng nghĩ đến khuôn mặt ngàn năm bất biến của lão bà, cuối cùng ngập ngừng từ chối: "Trên người tôi... nhiều mồ hôi lắm. Không tiện..."
"Nhưng tôi chẳng biết phải dựa vào ai cả." Mạc Tiểu Thanh ôm mặt nức nở. "Cha mẹ tôi phản đối việc tôi quen anh ta vì tưởng tôi tình nguyện. Họ không tin là tôi bị anh ta đe dọa, tôi thực sự rất oan ức, tôi không muốn mang tiếng là bạn gái của tên đầu trộm đuôi cướp ấy nữa. Đồng chí, tôi cảm thấy rất mệt mỏi."
"Mệt mỏi nhưng ngàn vạn lần xin cô đừng nghĩ quẩn nha..." Trương Hàm Vận nội tâm liên tục cầu nguyện. Tuy nhiên ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra ôn hòa trấn an: "Đợi sự việc lắng xuống là cuộc sống của cô sẽ trở lại bình thường thôi. Đừng quá lo lắng, chúng tôi vẫn luôn ở đây bảo vệ người dân như cô bất cứ lúc nào."
Ngoài dự đoán, cô gái ấy bỗng lao tới ôm chầm lấy cô.
Trương Hàm Vận: "..."
Qua vài phút, toàn thân đã nóng càng thêm nóng. Ấy thế nhưng vị này chẳng hề có ý định buông tha.
Cô đành đặt tay lên vai nàng nhắc nhở: "Cô... cô à, cảnh sát đang chờ cô để đấy lời khai nhân chứng. Tôi cũng cần nhanh chóng trở về đơn vị. Cho nên phiền cô..."
Lời còn chưa kịp dứt, đột nhiên sống lưng Trương Hàm Vận dần trở nên lạnh buốt.
"Có phải nên để con tin nghỉ ngơi rồi hay không?"
Hàn Tuyết trên tay vừa vặn cầm theo hai chai nước khoáng - phỏng chừng ý định ban đầu là đưa một chai cho cô.
Trương Hàm Vận giống như bị bắt gian tại trận, ủy ủy khuất khuất nhìn nàng, cuối cùng chỉ biết cười đến vô hại trả lời: "Dạ... phải."
"Vậy thì ĐỒNG CHÍ TRƯƠNG còn làm gì ở đây?"
Tông giọng nàng bất ngờ nâng lên cao, không chỉ khiến Trương Hàm Vận đổ mồ hôi hột, mà Mạc Tiểu Thanh đang cùng cô diễn màn ôm ấp cũng kinh hoàng không kém.
Tới rồi. Tuyệt chiêu Băng Tuyết Nhà Họ Hàn nhận đánh bay toàn bộ viễn cảnh âu yếm nóng nực quen thuộc tới rồi.
Trương Hàm Vận đáng thương thiếu chút nữa đã muốn quỳ xuống dưới chân lão bà cầu xin tha thứ. Chỉ có điều lần này lỗi không hề nằm ở phía cô, bản thân cô rõ ràng cũng đâu muốn người ta làm vậy? Oan, oan ức quá.
Ném cho cô ánh nhìn cảnh cáo. Hàn Tuyết xoay lưng rời đi, thậm chí ngay cả bóng lưng cũng biết nói rằng: Nếu ba giây nữa em không chạy theo, cứ thử để lát nữa trở về xem chị làm gì em?
Cho nên Trương Hàm Vận lập tức buông tay Mạc Tiểu Thanh, dáng vẻ nịnh nọt trở thành cái đuôi của nàng.
Kết quả của lần lỡ dại đó thực sự rất thảm...
"Tuyết... Tuyết Tuyết, chị muốn làm gì?"
Đồng chí tiểu Trương mở to mắt nhìn nữ nhân chẳng khác nào Đắc Kỷ đang tiến về phía mình, tim đập thình thịch đem chăn quấn toàn thân lại thật chặt.
Nguyên lai nàng đã cởi bỏ bộ quân phục quen thuộc, thay vào đó là chiếc áo choàng tắm màu trắng mơ hồ để lộ đường cong hoàn hảo.
"Nói xem chị sẽ làm gì?" Ghé môi vào tai cô thì thầm, Trương Hàm Vận dám thề bản thân nhìn điệu cười của nàng thôi cũng đủ để da gà da vịt thi nhau nổi lên rồi.
"Bảo... bảo bối, chờ em chút đã." Bị nàng ép đến nằm xuống giường, cô một tay giữ vai nàng, tay còn lại đang tìm cách chuẩn bị vùng lên chạy trốn.
Đáng tiếc thay, lão bà nhà cô sớm đã nhìn thấu mục đích non trẻ ấy.
Cho đến giây phút cuối cùng, Trương Hàm Vận có mơ cũng không dám mơ rằng Hàn Tuyết thực sự sẵn sàng đem mình đánh ngất rồi làm những chuyện mà ai yêu nhau cũng hân hoan làm.
Vài lần tỉnh lại trong trạng thái toàn thân bủn rủn, vừa sung sướng lại vừa khó chịu. Cô chỉ biết nghiến răng oán hận thấu trời xanh: "Hàn Tuyết, chị chơi xấu."
Lão bà nhà cô trái lại cái gì cũng không nói. Trực tiếp đem người dưới thân nghiền cho ra bã. Gì chứ Trương Hàm Vận dù ra ngoài được bao nhiêu người yêu mến, thì đêm đến cũng chỉ có thể là của riêng nàng.
***
Trở lại hiện tại...
Trương Hàm Vận đem cuốn sổ được cất kỹ dưới ngăn bàn làm việc, dáng vẻ run rẩy ghi chép:
"Ngày... tháng... năm...
Hôm nay hướng dẫn cách bắn súng cho một nữ học viên, do quá mức tập trung nên nhất thời không để ý rằng khoảng cách như vậy là quá gần. Cuối cùng nàng hỏi tôi rằng người nữ học viên ấy có thơm không, tôi đã buột miệng đáp "thơm".
Giờ đây khi tôi đang ngồi viết những dòng chữ này, thì nàng đang ở trong phòng tắm. Chẳng thể nói trước được việc tôi có thể thành công sống sót qua đêm nay hay không? Bởi vì cách nàng ấy công thực sự quá mức khác người. Thay vì nhẹ nhàng hỏi tôi rằng: "Đêm nay đến phiên chị được chứ?", thì nàng ấy sẵn sàng cùng tôi mở một trận giao lưu đối kháng. Cuối cùng tôi bị đánh đến toàn thân hư nhược, hơn nữa sáng hôm sau, ngay cả bước đi cũng thập phần khó khăn.
Cho nên Hàn Tuyết, chờ một ngày em đánh thắng chị, chị cứ đợi xem em sẽ biến chị thành dạng gì.
Ký tên: Trương Hàm Vận."
- Toàn Văn Hoàn -
1:57 AM
5.4.2020