Việc Trương Hàm Vận ưa thích vị tỷ tỷ Hàn Tuyết nhà họ Hàn, đã là chuyện mà đám trẻ trong xóm lén lút truyền tai nhau kể từ năm bảy tuổi.
Trương Hàm Vận mỗi ngày đều rất thích quấn quít lấy nàng, luôn miệng ngọt ngào gọi: "Tuyết Tuyết". Mà Hàn Tuyết mười ba tuổi cũng rất cưng chiều em, nàng luôn tùy ý để em đặt biệt danh cho mình, cũng tùy ý việc em sẽ vì tên riêng của mình mà sẵn sàng đổ máu đánh nhau với người ta.
"Trương Hàm Vận a Trương Hàm Vận, đây là lần thứ bao nhiêu em cùng tiểu Cửu động tay động chân rồi?"
Thở dài cầm hộp thuốc sát trùng tiến về phía tiểu ma đầu đang khoanh chân ngồi trên giường, gương mặt ngập tràn đắc ý kia. Nàng không khỏi nhíu mày quở trách.
Hiện tại một người đã mười bốn, một người đã hai mươi, ấy thế nhưng vẫn giống như trước đây dính nhau không rời.
"Tiểu Cửu nói cậu ta thích chị. Em không thích cậu ta thích chị, cho nên em đánh cậu ta." Trương Hàm Vận bĩu môi, dẻo miệng than thở. "Tuyết Tuyết, ai bảo chị càng lớn càng trở nên xinh đẹp kia chứ? Hơn nữa đã lâu lắm rồi chị mới có dịp nghỉ phép về thăm em, chị cũng không nên mắng em như vậy."
"Được được được, là chị sai, chị không nên mắng em." Hàn Tuyết vừa thấm nước sát trùng lên vết rách tại gò má, Trương Hàm Vận lập tức rít lên một tiếng rồi lùi về sau.
Nàng lập tức nhéo tai cô, tiếp tục càu nhàu: "Giỏi, giỏi lắm. Bây giờ em còn biết đau? Chừa chưa? Rốt cuộc đến bao giờ em mới bỏ được cái thói nghênh ngang này?"
"Tuyết Tuyết đừng mắng nữa, đừng nhéo nữa." Cô ủy khuất ôm lấy eo nàng. "Người ta cũng vì giữ gìn thanh danh của chị thôi mà. Chị là nữ thần của tất cả đám trẻ trong phố, chị không thể tùy tiện thuộc về tên phàm nhân tiểu Cửu ấy được."
Cái ôm của cô vẫn giống như trước đây vô cùng có hiệu lực. Quả nhiên nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại, khẽ thở dài thỏ thẻ: "Nhưng em đau cũng khiến chị đau."
"Em đau thì liên quan gì đến chị?" Trương Hàm Vận khi ấy nguyên lai cũng chỉ là một đứa trẻ đầu gỗ, ngay cả ý tứ rõ ràng trong lời nàng cũng chẳng hề hiểu ra. "Da thịt nằm trên cơ thể em, chị đau cái gì?"
"Chị đau lòng." Hàn Tuyết ngồi xuống đối diện cô, thẳng thắn đáp. "Chị đau lòng, bởi vì chị không thể thường xuyên ở nhà trông chừng em. Tiểu Vận, cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, chờ chị tốt nghiệp, chị muốn thấy em mạnh khỏe xuất hiện trước mắt chị."
Mặc dù gia đình nàng đã chuyển đi từ lâu. Ấy thế nhưng bởi vì tình cảm không phải ngày một ngày hai này, cho nên mỗi lần có dịp nghỉ phép nàng sẽ về đây thăm cô. Thậm chí cha mẹ cô cũng mắt nhắm mắt mở coi nàng như con cái trong nhà, để nàng mang đồ đạc tới sống cùng tiểu quỷ Trương Hàm Vận tính tình hiếu động phá phách.
Trương Hàm Vận sau khi nghe Hàn Tuyết nói xong, trái với hành động phản kháng quen thuộc, chỉ cúi đầu trầm mặc.
"Em nghe rõ rồi chứ?"
"Tuyết Tuyết."
"Chị đây."
"Em... đột nhiên rất sợ." Cô bỗng ngẩng đầu, ngập ngừng bày tỏ. "Em thực sự rất sợ... sợ chị ưu tú như vậy... một ngày nào đó chị sẽ trở thành... trở thành bạn gái của người ta."
Nàng hiển nhiên cũng kinh ngạc một hồi, sau đó mới mỉm cười hỏi cô: "Vậy chẳng lẽ em muốn chị làm bạn gái em?"
"Được sao?" Trương Hàm Vận vừa khẩn trương lại vừa mong chờ. Cô đã thích nàng lâu đến mức nào? Kể từ khi chỉ là hài tử vắt mũi chưa sạch cho đến hiện tại, nàng căn bản đều sống trong tâm trí cô.
Hàn Tuyết bỗng nâng cằm người ngồi trước mặt lên rồi hôn xuống.
"Được chứ." Nàng mỉm cười.
Mối quan hệ đã được xác nhận vào lần cuối cùng Trương Hàm Vận đánh nhau. Hai người cũng chính thức hẹn hò và trở thành tình nhân ngay sau đó - đương nhiên là trong bóng tối.
Cùng nhau đi du lịch rất nhiều nơi, ăn thật nhiều món ngon, chụp thật nhiều bức ảnh. Ấy thế nhưng niềm vui ngắn ngủi còn chưa kịp kéo dài, thì gia đình nàng - cụ thể là cha nàng đã phát hiện ra đoạn tình cảm trái ngang của con gái.
Hàn Tự không giống như những cha mẹ khác phát hiện con mình yêu đương đồng tính mà mắng nhiếc hay ép buộc phải bình thường trở lại. Hắn chỉ đưa cho nàng hai sự lựa chọn: Một là an an tĩnh tĩnh trở về trường tiếp tục học tập, hai là để hắn trực tiếp tham gia vào chuyện này. Hiển nhiên sự góp mặt của hắn sẽ đem tới kết quả vô cùng thảm khốc.
Hàn Tuyết hai mươi hai tuổi chính mình vẫn còn xốc nổi, trực tiếp buông lời thách thức rằng: "Cha cứ thử động tới em ấy xem."
Đương nhiên là không, ông ấy sẽ không động vào Trương Hàm Vận, mà là động vào nàng.
Thời điểm nghe hiệu trưởng Giản nói về việc mình sẽ được cử sang Nga huấn luyện dài hạn, Hàn Tuyết chỉ biết nở nụ cười cay đắng.
Cha nàng, cha nàng thực sự đã làm như lời ông ấy nói. Thậm chí chi ra chỉ một cơ hội để nàng trở tay thôi cũng không thể.
Đêm trước khi lên chuyến bay, nàng bất ngờ tới tìm Trương Hàm Vận. Hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, thẳng tới khi mưa làm nhòe đi từng giọt lệ quang của nàng, cũng làm nhòe đi hình bóng của người nàng thương.
"Chị..." Nàng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Cảm giác vừa lạc lõng vừa bất lực khiến nàng vô thức run lẩy bẩy.
"Em nghe rồi." Trương Hàm Vận mười sáu tuổi dịu dàng ôm lấy nàng, tuy rằng đây là cái ôm của một đứa trẻ vẫn đang trong tuổi vị thành niên, ấy thế nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác phi thường ấm áp. "Cha em đã kể trong bữa ăn vài hôm trước."
"Tiểu Vận à..." Hàn Tuyết nhiều năm qua đây lần duy nhất ở trước mặt cô òa khóc. "Em chờ chị nhé, chị xin em..."
"Em đương nhiên sẽ chờ chị rồi." Cô vuốt ve mái tóc đã bị nước mưa làm ướt của nàng. "Ngoan, chúng mình vào nhà trước đã, em nấu cho chị bát canh gừng."
Đem quần áo sạch để nàng tắm rửa rồi thay, thời điểm cô mang theo bát canh còn nóng hổi bước vào, thiếu chút nữa đã bị một màn trước mắt dọa ngất.
Mái tóc dài của nàng tùy tiện buông thả sau vai, một vài sợi tóc dính lên tấm lưng trần trắng trẻo. Nàng không mặc đồ, chỉ có đôi chân thon dài thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp chăn.
Cố gắng giữ bình tĩnh, Trương Hàm Vận mang theo canh nóng tiến về phía nàng, nói: "Em giúp chị uống."
Hàn Tuyết trầm mặc nhìn cô, rốt cuộc đôi môi cũng mấp máy hé mở.
"Chị giao mình cho em." Thanh âm thập phần kiên quyết.
Một đứa trẻ mười sáu tuổi kì thực đã đủ khả năng để hiểu ý nghĩa của chữ giao là gì.
Trương Hàm Vận vuốt ve gò má nàng, cánh mũi dần trở nên chua xót: "Đừng như thế, em chờ chị được mà. Bốn năm thôi phải không? Được, em chờ chị bốn năm, em chờ chị hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi trở về tìm em."
Nàng khẽ lắc đầu ôm lấy cô. Phần chăn quấn quanh cơ thể nhẹ nhàng trượt xuống, tinh tế để lộ toàn bộ những gì đẹp nhất của một người con gái đang ở độ tuổi đỉnh cao của xuân thì.
Da thịt nàng từng chút ma sát với da thịt cô. Qua một lúc, Trương Hàm Vận thanh âm dần trở nên khàn khàn: "Chị khoan đã."
Hàn Tuyết thoáng khựng lại. Trương Hàm Vận cúi đầu hôn môi nàng thật khẽ, sau đó tiến nhanh về phía cửa, vặn chốt khóa trái.
Chỉ cần nhìn hành động liền biết lát nữa sẽ có chuyện gì xảy ra.
***
Triền miên trên chiếc giường lớn, hai cơ thể trần tụi như nam châm quấn lại với nhau.
"Tiểu Vận, tiểu Vận..." Nàng thở dốc gọi tên cô, từng chút cảm nhận những ngón tay thương tiếc đang trầm luân bên dưới mình.
Tại thời điểm ấy, chính nàng cũng không rõ bản thân lấy dũng khí từ đâu để trao vật trân quý nhất cuộc đời cho một đứa trẻ còn chưa trưởng thành. Nhưng nàng chỉ biết rằng nàng tin tưởng em ấy, nàng yêu em ấy đến phát điên.
Trương Hàm Vận nhễ nhại mồ hôi cùng nàng môi lưỡi dây dưa. Cô chưa bao giờ trải qua loại hoạt động tình ái như hiện tại. Ấy thế nhưng bản năng tình dục của con người giống như ngọn núi lửa đang ngủ say, một khi châm ngòi phun trào sẽ cứ như vậy mà bùng nổ.
Đêm cuối cùng ở bên nhau, Hàn Tuyết trở thành nữ nhân của riêng cô. Còn cô cũng tình nguyện vì nàng đánh mất đi lần đầu tiên của mình, tuy nhiên nàng đã từ chối.
"Chị yêu em, nhưng sẽ không để em chịu tổn thương." Nàng xoa nhẹ mái tóc đã ướt dính vì mồ hôi của người trong ngực. "Chờ chị bốn năm, bốn năm sau em cũng trạc tuổi chị bây giờ. Khi ấy... nếu em còn nguyện ý, chị nhất định sẽ làm vậy với em."
"Vì sao không phải bây giờ?" Trương Hàm Vận vuốt ve da thịt trơn mềm của nàng. "Chị cũng không thể quản bốn năm em sẽ làm những gì? Sẽ yêu bao nhiêu người? Em nói phải không?"
"Ừ, quả thực chị không thể quản em." Hàn Tuyết thở dài. "Chỉ là chị tin vào con mắt nhìn người của mình. Em là đứa trẻ ngoan, đêm nay căn bản đều là chị khiến cả hai phóng túng. Có điều em hãy nhớ rằng chị thuộc về em, thể xác này, tâm hồn này, trái tim này đều là của em."
"Tiểu Vận, em sẽ chờ chị chứ?"
"Ừ, nhất định em sẽ chờ chị."
"Chị yêu em."
"Em biết, em cảm ơn chị vì điều ấy. Tuyết Tuyết, em sẽ ngoan ngoãn trưởng thành chờ chị đến hảo hảo thu nạp."
Nàng bật cười: "Tiểu quỷ, trong đầu chỉ nghĩ đến vậy."
"Trong đầu chị mới là quỷ. Em chỉ nói thu nạp thôi, chị lại nghĩ đi đâu rồi?"
Đùa giỡn cho đến khi nặng nề chìm vào giấc ngủ. Ngày mai máy bay chính thức cất cánh đưa nàng tới nước Nga, nơi thay đổi mọi dự định ban đầu của cả cô và nàng...
Tác giả: Vẫn như thường lệ, xin đừng chê trách khả năng viết những dòng XXX này của mình. Thực ra đối với mình H như không H mới là H =))))
Chân thành cảm ơn mọi người (っ´▽')っ