Bỏ qua nghi vấn đang chực trào trong lòng, Hàn Tuyết âm thầm dõi theo Hoắc Sương và Trương Hàm Vận.
Tiếng súng báo hiệu như thường lệ vang lên. Hai người đứng trên võ đài, bốn mắt nhìn nhau hệt như muốn tóe lửa.
Qua vài phút chầm chậm di chuyển để thăm dò, rốt cuộc Hoắc Sương cũng là người chủ động xuất kích.
Đòn đầu tiên, Trương Hàm Vận vô cùng dễ dàng né tránh. Thậm chí cô còn nhanh tay phản công để bản thân ghi điểm.
Khán đài chợt ồ lên những tiếng cổ vũ. Dù sao cũng là hai người con gái, cuộc đối đầu của hai vị nữ hán tử đương nhiên luôn thu hút hơn so với trang nam nhi.
Đại đội C những năm gần đây kết quả đánh giá năng lực đều đạt mức giỏi. Cũng giống như đại đội B với tiểu đội 212, cả trung đội lẫn tiểu đội của bọn họ đều là những học viên ưu tú.
Nếu như hôm nay Trương Hàm Vận thắng Hoắc Sương, vậy thì vị thế của 111 nhất định sẽ được nâng lên một tầm cao mới.
Vị đồng học họ Hoắc đó quả thực vô cùng hiếu chiến. Nàng ra chiêu đều chọn những góc hẹp mà đánh, thời gian càng kéo dài càng khiến cô khó có thể chống đỡ được.
Trương Hàm Vận biết Hàn Tuyết cũng như đồng đội vẫn đang ở khán đài theo dõi. Bởi vậy dù biết tỉ lệ sẽ không cao, song cô vẫn nhanh chóng tìm cách đánh vào những địa phương dễ khiến bản thân đạt điểm tối đa rồi kết thúc trận đấu.
Nằm ngoài dự đoán, tại khoảnh khắc cô và Hoắc Sương đứng cách nhau khoảng hơn một mét, cô bỗng cảm thấy thứ bột mịn gì đó chui vào khoang mũi mình, kế tiếp đại não cùng khung cảnh xung quanh đều trở nên choáng váng đảo lộn.
Phần đầu liên tục truyền đến từng trận đau nhức, Trương Hàm Vận trước khi ngã xuống vẫn còn đủ nhận thức để hiểu rằng mình vừa bị người ta dùng thủ đoạn.
Hoắc Sương nhảy lên cao rồi duỗi chân đá ngang đầu cô. Mặc dù lực đạo không tính là lớn, song đập vào đó lại rất dễ gây nguy hiểm.
Thực hiện động tác hiểm khiến đối thủ gục ngã rồi tiếp đất chưa được một giây, cả người nàng lập tức bị một cước mạnh hơn giáng vào.
Toàn bộ giáo quan và học viên có mặt tại sân vận động đều không hẹn mà kinh ngạc, bởi vì người vừa đánh Hoắc Sương là Hàn Tuyết.
"Thượng úy Hàn."
"Hàn giáo quan."
Đám đông bắt đầu trở nên ồn ào, tiểu đội 111 thấy Trương Hàm Vận bất tỉnh cũng nhanh chóng chạy tới.
"Không ổn rồi, mau gọi quân y." Lão Đại thấy vết máu xuất hiện trên thái dương cô liền kinh ngạc thét lớn.
Mà ở một bên, Hàn Tuyết vừa liên tục đánh, ánh mắt vừa như muốn róc thịt nữ học viên đã cố tình làm tổn thương Trương Hàm Vận.
"Ôi, đừng đánh, xin cô đừng đánh nữa. Hàn giáo quan... đánh nữa sẽ chết người đấy..." Thượng hiệu Chung cùng một vài giáo quan tập hợp nhau kéo nàng lại để giải cứu Hoắc Sương. Mà Hàn Tuyết dáng vẻ chẳng khác nào chúa sơn lâm bị chọc giận, thậm chí nàng còn ra tay với cả đồng nghiệp rồi tiếp tục túm lấy cổ áo Hoắc Sương.
"Hàn... Hàn giáo quan..." Nữ học viên bị đánh đến toàn thân đau nhức. Khi đối diện với nàng rốt cuộc cũng hoảng sợ bật khóc.
"Đưa học viên Trương tới bệnh viện trước. Còn cô, theo tôi tới phòng hiệu trưởng."
"Hàn giáo quan..." Lão Nhị ngập ngừng.
Dường như hiểu được hắn muốn hỏi gì, Hàn Tuyết lập tức lên tiếng đáp: "Xong việc tôi sẽ đến sau."
Bởi vì sự cố bất ngờ, cho nên những người thi tiếp theo đều phải rời lịch sang ngày khác.
Trên đường theo nàng tới phòng hiệu trưởng, bị lãnh khí áp đảo trên người nàng ảnh hưởng, Hoắc Sương hiển nhiên sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Ban đầu nàng cũng không muốn ra tay mạnh như vậy, nhưng Trương Hàm Vận liên tục né đòn thành công. Vả lại nếu như nàng để thua tiểu đội 111, danh tiếng của nàng cũng như của đại đội chắc chắn sẽ vì vậy mà hỏng bét.
"Vào đi." Hàn Tuyết thanh âm phi thường trầm thấp, có thể thấy rõ nàng đang cố gắng nhẫn nhịn.
Hai người tiến vào phòng hiệu trưởng. Hiện tại một số giáo quan lúc nãy chứng kiến và hiệu trưởng Giản đều đã có mặt, ai nấy dáng vẻ đều vô cùng khẩn trương.
Dẫu sao nếu sự kiện học viên chơi xấu ngay trong buổi đánh giá năng lực, cùng giáo quan đánh người thừa sống thiết chết bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ gây nên rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực.
Hàn Tuyết bình tĩnh gật đầu chào hỏi, kế tiếp đưa mắt nhìn Hoắc Sương, lạnh lùng nói: "Xòe tay ra."
"Dạ?" Hoắc Sương giật mình.
Cũng không tiếp tục bắt ép, đôi con ngươi nàng nhanh chóng di chuyển rồi đặt tại vị trí của hiệu trưởng Giản.
"Học viên này đã gian lận trong bài đánh giá năng lực, loại bột cô ấy sử dụng để khiến học viên Trương sốc thuốc chính là Ketamin*."
(*) Ketamin: hay còn gọi tắt là Ke - một loại thuốc bán dưới nhãn hiệu Ketalar, chủ yếu dùng để bắt đầu và duy trì gây mê. Ngoài việc sử dụng trong y tế, Ketamin còn được xem như một loại ma túy vì có tác dụng gây ảo giác.
Ngừng một lát, nàng tiếp tục nói: "Trước khi lên sàn đấu tôi đã đặc biệt để ý từng cử chỉ hành động của em ấy, bởi vì bàn tay em ấy lúc nào cũng trong trạng thái khép hờ - hiển nhiên dưới những ngón tay chính là thuốc. Vả lại trong chiêu thức cuối cùng em ấy đánh xuống, tôi đã thấy em ấy lần tìm túi áo của mình."
"Sao cô dám chắc đó là Ketamin? Cứ cho là học viên Trương bị thương do sốc bởi cú đá trúng đầu của em ấy, nhưng cô cũng chưa thể kết luận rằng em ấy dùng thủ đoạn." Vị giáo quan ngồi gần nàng nhất lên tiếng phân trần.
"Thượng úy Vương, từ khi tốt nghiệp rồi được giữ lại trường đến giờ anh đã ra ngoài chiến đấu hay nằm vùng ở đâu chưa?" Hàn Tuyết bình thản hỏi.
Thượng úy Vương nhất thời á khẩu.
"Nếu chưa từng, thì cảm phiền anh giữ im lặng lắng nghe tôi giải quyết. Còn nếu như anh vẫn không chịu tin tưởng, vậy thì chúng ta có thể mời bác sĩ Trầm tới làm việc."
"Hàn giáo quan, cô đừng kích động." Hiệu trưởng Giản cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của nàng, cho nên nhanh chóng tìm cách trấn an. "Nếu cô đã nói vậy, vậy thì trước hết chúng ta hãy làm việc với học viên Hoắc."
"Không cần." Hàn Tuyết lần thứ hai hạ yêu cầu. "Em xòe tay ra cho tôi."
Trước áp lực do nàng và các giáo quan mang lại. Hoắc Sương rốt cuộc cũng run rẩy đem bàn tay nâng lên rồi xòe ra.
Bên trong hiển nhiên vẫn còn dính bột vụn, hiện tại đã vón lại với nhau bởi mồ hôi.
Nàng lập tức lấy khăn mùi xoa của bản thân áp vào lòng bàn tay của học viện Hoắc, kế tiếp quét một đường để tất cả bột rơi vào khăn của mình.
"Thượng úy Vương nếu muốn giám định, thì đây."
Trước sự khắt khe của Hàn Tuyết, cả căn phòng trở nên vô cùng tĩnh lặng. Nguyên lai chưa người nào ngồi đây được chứng kiến qua dáng vẻ dứt khoát như vậy của một nữ giáo quan.
Quả thực vô cùng cường hãn.
"Hàn Tuyết tôi sẽ chịu trách nhiệm cho toàn bộ hành động của bản thân ngày hôm nay." Nàng đứng thẳng lưng, toàn thân toát lên khí chất kiên định. "Giáng chức, kỷ luật, đình chỉ hay tạm dừng công tác thế nào đều tùy theo quyết định của hiệu trưởng Giản. Con người tôi công tư phân minh, tôi chỉ mong bản thân có thể đòi lại công đạo cho học viên của mình, đồng thời loại bỏ những cá nhân xấu gây ảnh hưởng đến danh dự của nhà trường. Dù sao Ketamin cũng đã được chứng nhận là ma túy."
Ý tứ vô cùng rõ ràng. Chính là nếu như hôm nay hiệu trưởng Giản kỷ luật nàng, cũng đồng nghĩa với việc hắn phải khai trừ học viên Hoắc Sương.
"Hàn giáo quan, em xin lỗi... em... em không có ác ý, em chỉ..." Hoắc Sương cuống đến độ nói không thành lời.
"Tôi có thể đưa em đi xét nghiệm ma túy ngay bây giờ." Hàn Tuyết vô thanh vô sắc cảnh cáo. "Học viên Hoắc, nhân lúc tôi còn bình tĩnh thả cho em một con đường sống, em tốt nhất đừng tiếp tục chọc giận tôi."