Kì thực Trương Hàm Vận không hề tới phòng y tế tìm hai nhóc mèo ngay mà trở về ký túc xá. Hiện tại đã bảy giờ tối, chỉ còn vài tiếng ngắn ngủi nữa thôi là ký túc xá sẽ đóng cửa. Nhưng cô nghĩ bản thân sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.
Cầm điện thoại trong tay, cô hít sâu một hơi, tìm tới dãy số thứ ba trong danh bạ rồi chuyển qua chế độ gọi.
Chuông đổ một hồi, người ở đầu dây bên kia rốt cuộc cũng bắt máy.
"Chú Mã, chú hiện tại có đang ở trường không?... Phải, con có chuyện muốn hỏi... Dạ được, vậy con sẽ tới sân sau chờ chú."
Nhanh chóng đem điện thoại bỏ vào túi áo rồi hướng sân sau mà đi. Thời điểm chạm mặt Lão Tam cùng Lão Tứ vừa trốn ra ngoài ăn vụng trở về, cô đành miễn cưỡng tìm đại lý do rồi đánh bài chuồn.
Không sai, "Chú Mã" trong cuộc trò chuyện ban nãy chính là người đã giúp cô vào trường. Mã Sơn - hay còn gọi là phó hiệu trưởng Mã. Trước đây từng là đồng đội cùng chiến đấu của cha cô, sau này về trường nhận công tác, còn cha cô làm ở đơn vị khác.
Mối quan hệ giữa hai người rất tốt, chẳng khác nào cô cùng tiểu đội 111 của hiện tại. Chính là loại khăng khít của những người huynh đệ dù nhiều lần vào sinh ra tử nhưng vẫn luôn có nhau.
"Tiểu Vận, có chuyện gì cần hỏi mà phải tìm ta thế?"
Mã Sơn đang ở phòng làm việc, nhận được điện thoại của cô liền nhanh chóng tới đây. Dù sao kể từ khi nhập học tới giờ số lần Trương Hàm Vận chủ động tìm hắn rất ít.
Một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Trương Hàm Vận vừa cùng Mã Sơn song song tản bộ vừa ngập ngừng trả lời: "Về chuyện của... gia đình con..."
Nhắc tới bi kịch đau lòng đó, nụ cười trên mặt chú Mã cũng dần biến mất.
"Con đã nhớ ra chuyện gì rồi?" Hắn hỏi.
"Con..." Bàn tay cô hơi siết lại. "Hàn giáo quan... có phải là Tuyết Tuyết không ạ?"
Tiếng mưa rơi va chạm trên mặt ô tạo ra thanh âm lộp bộp vui tai, cũng vừa vặn làm dịu đi bầu không khí u ám nặng nề hiện tại.
Mã Sơn trầm mặc thật lâu, lâu tới mức khi cô bắt đầu hoài nghi chính suy nghĩ của mình, thì hắn mới hé môi xác nhận: "Phải."
Như một đòn giáng mạnh vào tâm trí, dù trước đó cô đã nhiều lần hoài nghi, dù trước đó cô đã nhiều lần đưa ra câu trả lời cho chính mình rằng người cô cần tìm chỉ có thể là Hàn Tuyết. Ấy thế nhưng khi nghe sự thật ấy từ miệng chú Mã, cô vẫn cảm thấy dường như bản thân vẫn chưa nhớ nổi điều quan trọng nhất.
"Hàn Tuyết - Tuyết Tuyết, hồi nhỏ con thường bám sau nàng và gọi như vậy. Gọi nhiều đến nỗi đám trẻ trong xóm cũng học đòi muốn gọi theo, tuy nhiên con đã đánh tất cả những ai dám gọi cái tên riêng đó của con."
Nói tới đây, Mã Sơn ngăn không được mà bật cười.
Trương Hàm Vận đôi má hơi ửng đỏ. Làm chuyện mất mặt bị vạch trần... kì thực luôn là điều vô cùng ngượng ngùng.
Nhưng cười không được lâu, Mã Sơn lại tiếp tục lên tiếng: "Một thời gian sau thì Tuyết Tuyết của con phải theo gia đình chuyển đi, ta cũng không biết hai đứa còn liên lạc hay không. Nhưng tiểu Vận à, cái chết của gia đình con có liên quan đến nàng. Ta khuyên con đừng tiếp tục gần gũi hay thân thiết gì với người nhà họ Hàn nữa."
Mã Sơn nhìn những giọt mưa đang thi nhau rơi xuống, thanh âm trầm thấp khàn khàn.
"Ban đầu ta định để con từ từ tìm hiểu, song có vẻ như con hiện tại đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột rồi, ta nói đúng chứ?"
Thấy Trương Hàm Vận gật đầu. Mã Sơn liền bắt đầu nhắc lại chuyện cũ: "Hàn Tự - cha của Hàn Tuyết là một trong số cấp trên liên quan trực tiếp đến sự việc năm đó. Lý do bởi vì cha con muốn vạch trần một ông trùm bất động sản có ảnh hưởng đến chính trị với tội danh buôn bán thuốc phiện. Và con biết đấy, thảm sát xảy ra với mục đích bịt miệng tất cả những kẻ muốn tìm ra chân tướng, tìm ra sự thật."
"Thời điểm xảy ra sự việc, ta bất ngờ bị hiểu trưởng Giản đình chỉ công tác sáu tháng với lý do liên quan đến sổ sách, mà rõ ràng trước đó ta đã làm việc và kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng. Mấu chốt của toàn bộ câu chuyện nằm ở việc tất cả quan chức có liên quan đến chuyện này đều muốn giết Trương huynh..."
Nói tới đây, hắn phải ngừng một lát để cân bằng trạng thái cảm xúc của bản thân.
"Tiểu Vận, đôi khi dám đứng về chính nghĩa cũng là một lựa chọn vô cùng mạo hiểm. Con còn nhớ cha con đã giúp con chắn viên đạn đó không? Ta nghĩ bởi vì ông ấy hy vọng rằng nếu con còn sống, con sẽ là người theo đuổi chính nghĩa thay cho ông ấy. Lý tưởng nối tiếp lý tưởng, ta tin rằng tương lai con sẽ trở thành một người chiến sĩ tốt."
Cúi gằm mặt nhìn con đường vì mưa mà trở nên ẩm ướt. Trương Hàm Vận lặng im không đáp.
Liên tục là những sự thật kinh hoàng, liên tục là những sự thật khiến trái tim cô vỡ tan.
Thảo nào mỗi lần nghĩ về nàng, ngực trái cô đều truyền lên đại não những cơn đau mà chẳng ai hiểu thấu.
Hàn gia... Hàn Tự, Hàn Tuyết...
Thì ra đúng là các người sao? Thì ra đây chính là lý do chỉ cần mỗi lần nhớ tới hai chữ Tuyết Tuyết, nội tâm cô đều trở nên thống khổ hệt như bị đem đi lăng trì đó sao?
"Chú Mã..."
"Cũng đã gần chín giờ rồi, con mau trở về ký túc xá đi."
Dường như Mã Sơn cũng không muốn tiếp tục nhắc lại quá khứ đau buồn đó nữa. Bởi vậy hắn nhanh chóng nhìn đồng hồ rồi đuổi khéo cô.
Trương Hàm Vận đành nuốt những lời còn muốn thắc mắc vào lòng, ngoài miệng lên tiếng chào tạm biệt rồi nhanh chóng xoay lưng rời khỏi.
***
Một mình ngồi trước bàn gỗ nhỏ thả hồn theo khung cảnh tịch mịch trước cửa sổ, chốc chốc cô lại thở dài một tiếng.
Chậm rãi cúi đầu mở ngăn kéo, tìm cuốn Thanh Liên cư sĩ* thi tập rồi lấy từ bìa sách ra tấm hình giống của Hàn Tuyết hôm qua. Chỉ khác ở chỗ mặt sau thêm bốn dòng chữ:
"Hương diệc cánh bất diệt
Nhân diệc cánh bất lai
Tương tư hoàng diệp lạc
Bạch lộ thấp thanh đài."
(Hương thơm mãi chẳng bay
Người thì chẳng quay về
Tương tư lá vàng rụng
Sương trắng ướt rêu xanh.)
<Ký Viễn - Thanh Liên cư sĩ>
(*) Thanh Liên cư sĩ: tên hiệu của Lý Bạch - một trong những nhà thơ nổi tiếng nhất thời Thịnh Đường và văn học Trung Hoa.
"Nhân diệc cánh bất lai..." Trương Hàm Vận vừa lẩm nhẩm câu thơ vừa vuốt ve khuôn mặt trong quá khứ.
Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết của em. Mọi chuyện đều đã tới bước đường này, chúng ta phải làm sao đây?