Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 96: Người sếp từ trên trời rơi xuống


2 năm

trướctiếp

Thấy cậu thiếu niên quay về, Mạc Thịnh Hoan đưa tay ra với An Nhu.

“Nhu Nhu.”

Nghe chú gọi, An Nhu phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng đi đến, cầm tay của Mạc Thịnh Hoan.

“Thư ký Lý.” An Nhu nhìn người đàn ông bên cạnh, có chút khó hiểu: “Làm gì vậy ạ?”

“Cậu An.” Thư ký Lý tiến lên một bước, đẩy gọng kính trên sống mũi lên, lời ít ý nhiều: “Ông chủ bị bệnh, muốn để cho cậu Thịnh Hoan tạm thời quản lý công ty.”

“Ba bị bệnh? ư” An Nhu nắm chặt tay của Mạc Thịnh Hoan: “Có nghiêm trọng không?”

“Ông chủ đánh cờ với ông nhà họ Triệu. Lúc ông Triệu đi, ông chủ nhất định ra cửa tiễn, nóng gặp lạnh vô tình bị cảm.” Thư ký Lý nhìn An Nhu.

“Ông chủ vốn yếu tim rồi. Lần này cảm xong lại khó thở, ho khan mất sức, thể lực giảm sút rất nhiều cho nên chỉ có thể mời cậu chủ Mạc ra, tạm thời quản lý công ty.”

“Nhưng mà…” An Nhu đau lòng nhìn về phía chú. Bệnh của Mạc Thịnh Hoan còn chưa khỏi hẳn đã bị kéo ra ngoài làm việc rồi.

“Ông chủ biết cậu chủ Thành Hoan sẽ khó chịu nên để cho tôi giúp đỡ tất cả.” Thư ký Lý cúi người: “Mong cậu An yên tâm.”

An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan một cái, phát hiện biểu cảm của chú dửng dưng, tâm trạng cơ bản ổn định.

Cũng phải, chú cũng từng làm ở công ty nhà họ Mạc rồi, nghe nói làm rất tốt. Trước đó chú còn thu mua cổ phiếu công ty Đại Mao, còn tham gia họp bằng video, có lẽ… Chú còn có thể làm nhiều hơn.

An Nhu chuyển mắt sang nhìn về phía thư ký Lý.

“Vậy phiền thư ký Lý để ý nhiều hơn đến anh Mạc. Nếu như có chuyện gì xảy ra nhất định phải thông báo cho tôi trước.”

“Tôi sẽ làm vậy.” Thư ký Lý gật đầu với An Nhu, nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: “Cậu An, bây giờ có một vấn đề nhỏ.”

“Cái gì?” An Nhu cũng ngẩng đầu nhìn chú, quần áo kiểu tóc đều rất hoàn mỹ.

“Cậu Thịnh Hoan từ chối đến công ty một mình.” Thư ký Lý mỉm cười chuyên nghiệp, trong đó có thêm mấy phần không biết làm sao: “Có thể phải có cậu theo mấy lần.”

An Nhu nhịn không nổi mà cau mày, nghiêng đầu nhìn về phía chú.

Cũng đúng, mỗi lần chú ra ngoài đều đối mặt với hoàn cảnh mới, cậu phải đi cùng chú.

Hoàn cảnh công ty bây giờ đã khác mười mấy năm trước, đã thế trong công ty còn có không ít nhân viên, đối với chú mà nói tuyệt đối không phải là một lần khiêu chiến nhỏ nhoi.

“Được.” An Nhu đồng ý.

“Cậu An!” Thím Dương nhanh chóng bước đến, xách theo hai hộp cơm, vô cùng lo lắng: “Đây là đồ ăn của cậu và cậu Thịnh Hoan, đi đường nhớ ăn nhé.”

An Nhu nhận hộp cơm, một tay giữ tay chú, một tay xách hộp cơm, ra cửa lên xe. Mạc Thịnh Hoan nắm chặt tay An Nhu, dựa vào trên đầu An Nhu, hạ thấp tầm mắt.

Dọc theo đường đi, An Nhu không ngừng trấn an Mạc Thịnh Hoan, không khác nào đưa chú đi làm lần đầu tiên vậy. Tâm trạng cậu cũng không khỏi căng thẳng.

Xuống xe, thư ký Lý dẫn theo hai người nhanh chóng đi đến thang máy. Có vẻ là vì quan tâm đến tình trạng của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu trông thấy ở gần đó chẳng có mấy người nhân viên. Cho dù thấy, đối phương cũng rất nhanh tìm chỗ nấp, không khác nào trốn cọp vậy.

Trước đó An Nhu từng đến công ty của nhà họ Mạc, còn biết chính xác vị trí máy nước uống.

Thang máy lên đến tầng cao, ba người đứng ở trước phòng họp. Mạc Thịnh Hoan nắm tay An Nhu mãi không buông.

“Cậu Thành Hoan.” Trên mặt thư ký Lý đầy vẻ khó xử: “Người dự hội nghị cấp cao của công ty đã đợi cậu suốt ba giờ rồi.”

“Anh Mạc, không sao đâu.” An Nhu nhón chân, vươn tay ôm lấy cổ của Mạc Thịnh Hoan: “Em ở trong phòng làm việc bên cạnh, đợi anh xong, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”

Nói xong, An Nhu hôn lên trán của chú để khích lệ, giống như cách Mạc Thịnh Hoan trước kia từng hôn cậu vậy.

Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu, ánh mắt híp lại, hơi thả tay An Nhu ra, cúi đầu hôn lên môi An Nhu một cái.

“Chờ anh.”

“Ừm, chờ anh.” Bên cạnh còn có thư ký Lý, An Nhu hơi đỏ mặt, lui về phía sau một bước, vẫy vẫy tay.

Thư ký Lý đứng bên cạnh vẫn giữ nụ cười mỉm chuyên nghiệp. Mỗi cuộc họp dự tính khoảng một giờ mà hai người ở đây giống như thể sắp chia xa cả năm trời không bằng.

Nhìn Mạc Thịnh Hoan cùng thư ký Lý đi vào phòng họp, An Nhu thở phào một hơi. Còn có chút phấn khởi vì chú.

Nhà họ Mạc vốn là của chú mà.

Trình độ học vấn, kiến thức, hay là thiên phú quản lý, quyết sách của Mạc Thịnh Hoan đều sẽ được phát huy ở đây thành hiệu quả thực tế.

An Nhu đi vào phòng chờ bên cạnh phòng họp. Có nhân viên còn tưởng An Nhu là con của cấp cao nào trong công ty, tay xách hộp cơm đến đưa cơm cho người nhà nên đưa cho An Nhu chai nước cùng đồ ăn vặt để cậu vừa ăn vừa chờ.

An Nhu cũng không giải thích mà ăn đồ ăn vặt. Có thể vì buổi trưa không nghỉ nên An Nhu vừa ăn mấy miếng đã mệt rã rời, ôm quà vặt dựa vào trên ghế salon nhắm mắt đã ngủ.

“Đúng là đứa bé đáng thương, tan học cũng phải đi đưa cơm cho người nhà. Không biết hôm nay phải họp đến khi nào nữa.” Nhân viên đắp chăn cho An Nhu, cậu nửa mê nửa tỉnh nhìn nhân viên một cái rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

“Hết cách rồi. Có một người từ trên xuống, nghe nói là con trai của lão tổng.”

“Trước đó không phải luôn là Mạc Thành Hoàn sao? Sao lại đổi người thế?”

“Các người mới tới không biết đâu. Người hiện ở đây mới là người thừa kế trước đó được nhà họ Mạc quyết định, tên là Mạc Thịnh Hoan, con thứ hai của lão tổng Mạc. Chỉ có điều trước đó xảy ra tai nạn giao thông, tinh thần có chút vấn đề, gần đây mới ổn lại được.”

An Nhu mơ ngủ, trong lúc mơ hồ nghe được các nhân viên bàn tán.

“Tinh thần có vấn đề còn đến công ty quản lý? Nghiêm túc đấy à!”

“Suỵt nhỏ tiếng chút. Tôi nghe nói người sếp mới tới này cũng rất thảm. Gần bốn mươi mới kết hôn. Trước đó còn chẳng thèm nói câu nào.”

“Người như vậy đến quản lý công ty, có được thật không vậy?”

Mí mắt An Nhu giật giật, ý thức có chút tỉnh táo.

“Chắc các cô chắc lại không biết rồi. Mạc Thịnh Hoan này là cao tài sinh hàng thật giá thật đấy, học vị Tiến sĩ. Trước đó anh ta từng ở công ty một thời gian. Khoảng thời gian đó công ty phát triển rất tốt.”

“Vậy sao lại thành như bây giờ?”

“Chính là do vụ tai nạn giao thông đó đó. Nghe nói lúc đó mẹ anh ta cũng ở cùng với anh ta. Anh ta trơ mắt nhìn mẹ mình chết ngay trước mặt. Tinh thần sụp đổ nên mới thành ra như vậy.”

“Thê thảm quá…”

“Lúc ấy người trong công ty cũng bàn tán về vụ tai nạn đó. Có người nói tai nạn xe cộ là do hai người con gái khác, ghen tị với Mạc Thịnh Hoan nên cô ý giở trò trên xe. Còn có người nói là do vợ của lão Mạc tổng đắc tội với người không nên đắc tội, Mạc Thịnh Hoan là bị liên lụy…

Cái gì cũng nói hết, nhưng kết quả giám định cuối cùng đưa ra là do ngoài ý muốn.

Nhưng phải nói là cũng quá ngoài ý muốn đi. Lúc ấy người thứ ba trên xe chính là tài xế lái xe. Trong vụ tai nạn đó thì không chết. Thế mà hai tháng sau lại đột nhiên nhảy lầu. Nói xem có kỳ quái hay không?”

“Nhà giàu đáng sợ quá đi mất.”

An Nhu đã tỉnh hẳn rồi, nghe các nhân viên nói chuyện, sau lưng bất giác lạnh toát.

Cậu chỉ biết năm đó có xảy ra tai nạn xe cộ nhưng không biết đằng sau vụ tai nạn đó lại có nhiều vấn đề như vậy.

Mạc Thịnh Hoan là người duy nhất còn sống sau vụ tai nạn đó nhưng lại không cách nào hỏi anh chuyện liên quan đến tai nạn đó được.

Căn bản là bế tắc.

Từ phía phòng họp bên cạnh có tiếng động truyền đến, nhân viên đang đợi nhao nhao kinh ngạc.

“Kết thúc nhanh thế?”

An Nhu đang chuẩn bị làm bộ lơ đãng tỉnh lại nhưng nào ngờ cả phòng chờ lập tức yên lặng. Trên trán cậu có cảm giác mềm mại quen thuộc.

An Nhu mở mắt, thấy Mạc Thịnh Hoan đang hôn gò má mình một cái.

Mấy người nhân viên ở bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt mà đứng ngơ ngác không dám nói lời nào.

Đứa bé này không phải đến đưa cơm cho người nhà hay sao!

Thư ký Lý đứng sau lưng người đàn ông, vô hình chung chứng tỏ người đàn ông mới hôn cậu thiếu niên kia chính là tổng tài từ trên trời rơi xuống trong miệng mọi người lúc nãy.

Xảy ra chuyện gì thế này!

An Nhu lặng lẽ nhìn lướt qua mấy người nhân viên con ngươi đang rớt đầy đất, ngượng ngùng miết miết vành tai, nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.

“Em mới ngủ quên mất. Chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Ừ.” Mạch Thịnh Hoan lại lần nữa hôn lên gò má bên kia của An Nhu, lấy hai hộp cơm, dẫn An Nhu ra cửa.

An Nhu trả chăn đắp trên người về lại chỗ cũ, cười một cái với mấy nhân viên đang ngây như phỗng: “Cảm ơn đã quan tâm.”

Người đàn ông dẫn cậu thiếu niên đi ra ngoài một lúc lâu sau rồi, mấy người nhân viên vẫn còn chưa phục hồi tinh thần.

Có nằm mơ cũng không mơ thấy thế!

Thư ký Lý dẫn hai người vào phòng làm việc của tổng tài. Sau khi sửa sang lộ ra mấy phần đắt giá rườm rà, còn có một cái bàn cờ tướng mạ vàng, nhìn phong cách thật sự rất giống như phong cách của ông cụ Mạc.

An Nhu và Mạc Thịnh Hoan ngồi một bên bàn tiếp khách. Hai người đối diện nhau mở hộp cơm ra. An Nhu đưa cho Mạc Thịnh Hoan một đôi đũa, bày thức ăn ra.

“Thư ký Lý, chú cũng lại ăn một chút đi ạ.” An Nhu nhận ra được thư ký Lý vẫn chưa rời đi.

“Ở đây có mấy văn kiện cần ký tên.” Thư ký Lý lấy ra một chồng văn kiện, có chút khó xử: “Đều khá gấp.”

“Nhưng mà…” An Nhu cau mày, chú vẫn chưa biết viết chữ.

Nhưng Mạc Thịnh Hoan lại tỏ vẻ hờ hững, ngước mắt nhìn sang bàn làm việc một bên: “Bỏ xuống.”

“Vâng.” Thư ký Lý nhanh chóng đặt văn kiện xuống. Sau khi tạm biệt hai người thì nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Cuối cùng còn không quên đóng cửa lại cho hai người.

Bát được gắp cho một miếng thịt, An Nhu ngẩng đầu thấy Mạc Thịnh Hoan đang nhìn mình.

“Anh Mạc, anh ký tên kiểu gì đây?” Trong mắt An Nhu mang vẻ lo âu.

Mạc Thịnh Hoan lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó mở thư mục ảnh đưa cho An Nhu. An Nhu cầm lấy nhìn một cái, phát hiện trong album ảnh có mấy tấm ảnh là chữ ký trước kia của Mạc Thịnh Hoan, lưu loát trầm ổn, bút lực cứng cáp.

“Anh muốn bắt chước kí à?” An Nhu hiểu được anh định làm gì.

Mạc Thịnh Hoan gật đầu một cái.

An Nhu quay trở lại, đang định trả điện thoại cho Mạc Thịnh Hoan, kết quả vừa quay lại album ảnh cậu liền trông thấy mình.

“Ơ?” An Nhu nhíu mày, đảo một tấm khác, phát hiện phía trên toàn là ảnh của cậu.

Có lúc cậu livestream, lúc ngủ, còn có lúc hì hục làm bài tập, vò đầu bứt tóc.

An Nhu gương mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan, mặt không tự chủ mà đỏ lên.

Chú lại còn biết chụp lén!

Nhìn kỹ thuật này tay không run ảnh không hư.

Năng lực không thua gì paparazzi cả!

Cổ Mạc Thịnh Hoan ửng đó, hạ tầm mắt nhìn đồ ăn trên bàn.

An Nhu kéo lên trên còn trông thấy cả video lúc cậu gọi video cùng với Mạc Thịnh Hoan lúc cậu tới Lâm Chử giao lưu biểu diễn.

Kéo lên nữa còn có một đoạn video ánh sáng rất tốt, mờ mờ ảo ảo nhưng có thể được tiếng hít thở đều đặn.

Hình như là video chú quay lúc cậu ngủ vào ban đêm.

Tiếng hít thở của cậu rất êm tai sao?

An Nhu rơi vào yên lặng.

Trong album của Mạc Thịnh Hoan hầu như đều có liên quan đến cậu. Bó hoa trước đó cậu tặng chú cũng được chụp lại, ở tất cả các góc độ.

Là rất thích.

An Nhu trộm liếc Mạc Thịnh Hoan, đỏ mặt trả di động lại cho chú.

Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhận lấy di động, cúi đầu đỏ mặt không nói gì.

An Nhu nhịn cười gắp thức ăn cho chú. Mạc Thịnh Hoan cúi đầu yên lặng ăn.

“Anh Mạc.” Lúc An Nhu dọn bát đũa, bước lên hôn một cái bên mặt Mạc Thịnh Hoan.

“Em thích anh chụp em.”


App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp