Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 93: Cùng vui vẻ nào


2 năm

trướctiếp

Mạc Thịnh Hoan cầm đồ trong tay, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, An Nhu thấy chú nháy mắt với mình một cái.

Loại nháy mắt này, giống như sương trên cánh hoa rơi xuống vậy, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, dư vị dài lâu, An Nhu cảm giác mình đã hiểu tường tận rồi.

Nhìn dáng vẻ chú ôm đống đồ khuất dạng, mặt An Nhu đỏ bừng.

Thím Dương trợn mắt nhìn bóng lưng đối phương, sau đó nhìn về phía cậu thiếu niên đang ngượng ngùng.

Vẻ mặt rất kỳ quặc.

“Anh Mạc rất tốt, tụi con…” An Nhu lắp bắp: “Là cặp vợ chồng bình thường….”

“Cậu An đừng nói nữa.” Thím Dương duỗi cánh tay ra: “Dì hiểu mà!”

Nhìn ánh mắt thím Dương tràn ngập hưng phấn, hai tai An Nhu nóng bừng lên, đỏ mặt cúi đầu.

“Chắc dì phải làm thêm mấy bộ drap giường tốt một chút.” Mắt thím Dương sáng quắc, không nói hai lời lập tức trở về phòng: “Chỉ cần hai cậu ở cùng nhau, trừ phi hai cậu gọi, nếu không dì tuyệt đối sẽ không quấy rầy đâu.”

Đầu An Nhu cúi càng thấp hơn.

“À phải rồi cậu An, cậu thích chất liệu bộ drap giường là tơ tằm hay lụa?” Thím Dương tinh thần hăng hái mười phần: “Chi bằng làm luôn hai bộ nhé?”

An Nhu mặt mày đỏ bừng, cảm giác mình không còn cách nào nhìn thẳng thím Dương được nữa.

Buổi tối hôm đó, An Nhu thu xếp xong đồ đạc để ngày mai đến trường, lấy từng quyển sách xuống, để vào cặp sách. Sau đó nhìn thấy kệ đựng sách hơi trống, cậu di chuyển sách của chú sang bên.

Hôm nay chú chỉ đọc sách một chút rồi trở về phòng ngủ luôn. An Nhu uốn éo cái eo, cảm giác ngày mai vẫn có thể đi học được.

Mở cửa thư phòng ra, An Nhu cúi đầu liền nhìn thấy cánh hoa hồng rải trên mặt đất.

Cánh hoa kiều diễm trải từ phòng đọc sách đến trước cả phòng ngủ, An Nhu nhất thời hiểu ra vì sao hôm nay chú lại về phòng sớm như vậy.

Vành tai cậu hồng thấu, cẩn thận né tránh từng cánh hoa, đí tới trước cửa phòng. Phòng ngủ không khóa, hở ra một khe nhỏ.

An Nhu đẩy cửa bước vào, phát hiện rèm cửa sổ bị kéo lại, trên giường cánh hoa hồng được xếp thành một hình trái tim. Bên trong trái tim có mấy cái túi.

An Nhu không nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan. Cậu mở túi thứ nhất ra, phát hiện bên trong là chiếc ipad mới tinh. Túi thứ hai là một bộ quần áo, bao gồm cả giày, được phối vô cùng có thẩm mỹ. Phía trong giày còn cả vớ, bên trong quần ngoài còn có cả quần nhỏ. Trong túi thứ ba chính là dày đặc mấy tờ luyện thi ôn tập đập thẳng vào mắt cậu.

Vừa mới bắt đầu học kỳ mới mà chú đã chăm sóc cho cậu từ cuộc sống đến học tập luôn rồi!

An Nhu dở khóc dở cười nhận lấy phần quà khai giảng này, phát hiện bên trong phòng tắm dường như có ánh lửa.

Phòng tắm không khóa, An Nhu đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trên đất là nến cùng cánh hoa hồng, rải một đường thẳng đến trước bồn tắm.

Ở bốn góc bồn tắm là một hàng áo mưa cùng dầu bôi trơn, An Nhu nhìn thấy không nhịn được mà phải che miệng.

“Nhu Nhu.” Mạc Thịnh Hoan chậm rãi đứng dậy từ trong bồn tắm, như một đóa hoa sen, giọt nước chậm rãi từ trên người lăn xuống, khí chất bất phàm, đôi mắt trong veo, dáng vẻ chẳng nhiễm bụi trần.

An Nhu nhìn không chớp mắt, sau đó hít sâu một hơi, quyết định cậu phải dạy chú ý thức an toàn đã.

“Anh Mạc, ở nhà phải phòng ngừa cháy nổ, xung quanh nến không thể có đồ vật dễ cháy được…”

An Nhu còn chưa nói hết đã thấy Mạc Thịnh Hoan dáng người cao ngất ngoắc tay về phía cậu.

Tựa như quỷ thần xui khiến, An Nhu bước tới, nhìn Mạc Thịnh Hoan cởi nút áo của mình, cởi cả quần xuống, sau đấy ôm cậu vào lòng.

Lần này là nước nóng, cơ thể vừa chìm vào trong nước nóng đã không tự chủ được mà buông lỏng.

“Nến…” An Nhu vẫn không quên chuyện phòng cháy chữa cháy.

Mạc Thịnh Hoan nhíu mày, nhìn An Nhu tựa đầu bên cạnh, sau đó nhìn cây nến dưới đất.

An Nhu thấy chú nâng cánh tay từ trong nước, ngón tay thon dài hướng về phía những cây nến búng một cái. Giọt nước bay ra ngoài, một cây nến tắt ngúm, tim nến bốc lên một luồng khói trắng. Tay lại một lần nữa giơ lên, lại tắt đi một cây khác.

Chuẩn như vậy luôn sao!

An Nhu trợn tròn mắt, hứng thú bừng bừng nằm trong bồn tắm bắn đạn nước về phía cây nến.

An Nhu cố gắng bắn đạn nước, phải mất tận mười phút mới tắt một cây, Mạc Thịnh Hoan nằm bên cạnh An Nhu, kiên trì xem cậu chơi.

“Anh Mạc, dạy em đi.” Đầu ngón tay An Nhu bắn đạn đến đau mới nhớ bên cạnh có một thầy tốt như vậy, sao lại không xin giúp chứ!

Ánh nến lập lòe trong đáy mắt chú. Mạc Thịnh Hoan cầm lấy cổ tay An Nhu nhúng một ít nước, sau đó hướng về phía cây nến hất một cái. Cổ tay An Nhu thuận thế lật cổ tay bắn nước ra liền trúng cây nến.

“Anh Mạc thật lợi hại!” Đôi mắt An Nhu lấp lánh như chứa ngàn vì sao.

Mạc Thịnh Hoan không tranh công mà tiếp tục cầm lấy cổ tay An Nhu, nhẹ nhàng hất một cái. Cây nến cuối cùng cũng tắt.

Phòng tắm rơi vào khoảng không tối đen, lúc này An Nhu mới ý thức được cổ tay mình đang bị chú nắm chặt.

Tiếng nước chảy trong bóng tối nghe càng lúc càng rõ ràng, An Nhu nằm trong bồn tắm, cảm giác trên người hơi nặng.

Chú vẫn chưa ép toàn bộ trọng lượng lên người cậu, An Nhu đỏ mặt nghe tiếng nước lay động.

Mạc Thịnh Hoan không nắm cổ tay An Nhu nữa. Hai tay An Nhu nắm chặt cạnh bồn tắm, cảm nhận làn nước ấm áp, cố gắng buông lỏng thân thể.

Buổi tối trước khi tựu trường hình như dài hơn thường ngày một chút.

An Nhu ngáp một cái, cùng Tề Trừng đi báo cáo, trên đường có không ít sinh viên thi thoảng lại nhìn về phía An Nhu.

“Người anh em, hồi tối thức chơi game hả?” Tề Trừng luôn là người dùng chính trải nghiệm của mình để suy đoán người khác.

An Nhu nhìn cậu bạn tốt của mình, nín cười gật đầu một cái

Cũng coi như là… một trò chơi hai người đi.

“Ít thức đêm lại đi.” Tề Trừng nghiêm túc nói: “Cậu xem gần đây tớ phải chịu những gì đi này. Tóc rụng như ông già, mặc dù chúng ta đều là đàn ông nhưng cũng cần chú ý hình tượng. Cậu nhìn da tớ này…”

Tề Trừng tiến tới gần nhìn mặt An Nhu, bất ngờ phát hiện da dẻ đối phương trông còn tốt hơn cả hồi trước.

“Gì thế này?” Tề Trừng buồn bực sờ mặt mình.

Người và người không phải đều giống nhau sao?

An Nhu không nhịn được mà ngáp thêm một cái, cùng Tề Trừng đến kí túc xá. Tề Trừng ra ngoài vứt rác, phát hiện bên ngoài có không ít sinh viên ở chung kí túc xá.

“Các cậu… làm gì thế?” Tề Trừng theo bản năng cảnh giác muốn đóng cửa.

“Này, cậu là bạn cùng phòng của An Nhu đúng không?” Một nam sinh kích động kêu lên: “Bọn mình có thể vào nhìn một chút không?”

“Bạn tôi có phải là khỉ đâu, đây cũng không phải vườn thú nữa.” Tề Trừng ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ y kiểu anh đây bảo kê nơi này.

“Chúng mình muốn hỏi một chút về Thụy đại thần thôi.” Một nam sinh khác kích động lấy điện thoại ra, mở video cho Tề Trừng xem: “An Nhu quay video cùng Thụy đại thần luôn này! Quá trâu bò rồi!”

“Cái gì?” Tề Trừng nhìn chằm chằm màn hình, phía trong đang chiếu An Nhu cùng Thụy đại thần và vợ gặp nhau ở Tam Á, ba người đi dạo, đồng thời còn cùng nhau mua sắm!

Tề Trừng nhìn dáng vẻ hưng phấn của nhóm nam sinh trước mặt, có chút khiếp sợ.

Thụy đại thần thuộc cấp bậc thần thoại, được vô số nam sinh sùng bái, vậy mà An Nhu lại quay video với người ta.

Bảo sao đám người này lại ngồi xổm chực chờ.

Tề Trừng hít sâu một hơi, đưa túi rác cho nam sinh trước mặt, sau đó quay người vào ký túc xá.

“An Nhu!” Tề Trừng nhìn về phía cậu thiếu niên đang trải drap giường, tay run lẩy bẩy.

“Làm sao thế?” An Nhu ló đầu: “Vứt rác nhanh vậy á?”

“Vứt cái gì nữa mà vứt!” Tề Trừng run rẩy hai tay: “Kỳ nghỉ vừa rồi cậu đã gặp Thụy đại thần rồi hả?”

“Ừm.” An Nhu chăm chú thay drap giường: “Còn có vợ Thụy đại thần nữa, hai người bọn họ đều rất tốt.”

“A!” Tề Trừng không nhịn được tiếng hét, kích động nhảy cẫng lên.

“Cái đồ chết tiệt nhà cậu, quay video cùng Thụy đại thần cũng không nói với tớ.” Tề Trừng hưng phấn lại đầy ước ao: “Mau xuống đây, mau xuống nói cho tớ biết xem Thụy đại thần có cuộc sống đời thường như thế nào?”

“Muốn biết nhiều như vậy à?” An Nhu trèo xuống, tỏ vẻ đắc ý: “Thụy đại thần ở ngoài và trong video cũng không khác biệt lắm…”

“Khoan đã, có người cũng muốn nghe.” Tề Trừng ngăn An Nhu lại, mở cửa kí túc xá. An Nhu vừa liếc mắt đã thấy bên ngoài có không ít nam sinh vây trước cửa kí túc xá, vẻ mặt vô cùng kích động.

Ôi thôi được rồi.

An Nhu ngồi ở giữa, vây quanh là các nam sinh.

Tề Trừng đứng cách An Nhu gần nhất, kiêu ngạo chìa tay: “Chỉ có thể hỏi bạn tốt của tôi năm câu thôi, không cho quay chụp không cho ghi âm.”

Mọi người đều hỏi dáng vẻ Thụy đại thần, vợ Thụy đại thần có xinh đẹp hay không, có thể gặp được bọn họ ở đâu, có người nhanh nhảu hỏi An Nhu làm streamer là có thể gặp được Thụy đại thần sao.

An Nhu từ trước đến nay chưa bao giờ làm bộ làm tịch, cho dù hiện tại có là con trai nhà họ Bạch đi chăng nữa, ngay cả việc làm streamer cũng thế.

Cậu nghiêm túc trả lời từng vấn đề một, thỏa mãn toàn bộ sự hiếu kì của mọi người. Nói tới việc làm streamer, An Nhu thở dài, nói thẳng rằng tất cả nên cố gắng học tập, cầm chắc bằng tốt nghiệp trong tay đi đã.

Nghe cậu thiếu niên nói vậy, không ít người thu lại tư tâm. Đúng vậy, nhiều người làm streamer nhưng có thể chân chính trở thành Thụy đại thần, lại vô cùng hiếm thấy.

Tiễn hết nhóm sinh viên nhiệt tình kia, Tề Trừng đóng cửa kí túc xá, vặn vẹo nhăn nhó đi đến trước mặt An Nhu.

“Cậu muốn gì?” An Nhu nhìn dáng vẻ đối phương, không tự chủ được mà nổi cả da gà.

“Nhu à, Thụy đại thần có kí tên cho cậu không?” Tề Trừng hấp háy đôi mắt.

An Nhu sửng sốt, đột nhiên ý thức được vấn đề này, cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tại sao mình lại quên xin chữ ký cơ chứ!

Nhìn vẻ mặt An Nhu, Tề Trừng liền đoán ra câu trả lời, không khỏi cười trên nỗi đau người khác.

“Này Nhu, không phải đấy chứ. Cơ hội đến thế rồi mà còn để vụt mất?”

An Nhu một tay ngăn Tề Trừng nói tiếp, sau đó hít sâu một hơi: “Không sao, tớ có Wechat của Thụy đại thần.”

An Nhu có Wechat của Thụy đại thần!

Còn mình có Wechat của An Nhu!

Suy ra mình với Thụy đại thần chính là bạn bè rồi!

Tề Trừng lại bắt đầu run rẩy: “Ba ơi, con sẽ giặt vớ cho ba suốt bốn năm luôn. Chỉ cần lúc ký tên, ba lấy cho con một chữ ký là được. Đừng để con phải quỳ xuống cầu xin ba!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

An Nhu mỉm cười: “Con ngoan lắm.”

Chiều hôm đó, An Nhu biên tập mười mấy lần, cuối cùng gửi một tin nhắn Wechat cho Thụy đại thần, trong tin nhắn chỉ có một ý.

Xin chữ kí.

Rất lâu sau Thụy đại thần mới trả lời An Nhu.

An Nhu run rẩy cầm di động lên, chỉ thấy Thụy đại thần liên tục nhắn tới mấy cái tin.

[Ký tên hả, đương nhiên là được rồi.]

[Vợ anh hay nhắc em lắm, thời gian gần đây có vẻ em liên lạc hơi ít, có muốn cùng anh chơi một trận game không?]

An Nhu xem xong tin nhắn, kích động tới mức suýt ngất đi.

Mình có tài cán gì đâu chứ!

An Nhu lập tức đồng ý, đứng dậy thu dọn đồ đạc quay về.

“Sao thế?” Tề Trừng mặt đầy căng thẳng.

“Khụ…” An Nhu giả vờ bình tĩnh “Thụy đại thần muốn livestream với tớ!”

Tề Trừng nhìn chằm chằm An Nhu, suýt nữa thì té ngã.

“Buồn ngủ gặp chiếu manh, người anh em, giỏi lắm!” Tề Trừng muốn rơi nước mắt: “Tớ có đủ tư liệu thực tế để khoe khoang trong cả mười năm luôn rồi!”

“Khi nào livestream để tớ vào xem!” Tề Trừng vô cùng kích động.

“Hẹn chiều mai.” An Nhu không nhịn được nở nụ cười thật tươi.

“Trời ơi!” Tề Trừng ôm ngực nhìn cậu: “Tối nay cậu đừng thức chơi game nữa, để ngày mai có được trạng thái tốt nhất!”

Nói tới chuyện chơi game, An Nhu lại không nhịn được mà đỏ bừng mặt. Tối hôm qua chơi đùa với chú rồi, hôm nay… chú vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn.

Nhưng sự thật chứng minh, An Nhu vẫn còn trẻ người non dạ.

Buổi tối bước vào phòng ngủ, nhìn thấy bộ drap giường tơ tằm, An Nhu liền biết ngay đêm nay sẽ không êm đềm trôi qua đâu. Màu đen thuần thế này, nhìn không giống giúp ngủ ngon chút nào.


App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp