Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 92: Đều là của tôi


2 năm

trướctiếp

Món ngon có lúc phải tự mình động thủ, đây là lần đầu tiên An Nhu và Mạc Thịnh Hoan thân mật như thế này.

Vừa rồi ở phòng cách âm, hai người quấn lấy nhau đến mức nóng bừng cả người. Lần này Mạc Thịnh Hoan đương nhiên chuẩn bị cẩn thận, đầu tiên là đóng kĩ cửa phòng, sau đó kéo rèm cửa sổ.

Ánh sáng bị rèm cửa che kín lại, trong phòng chìm vào bóng tối. An Nhu cảm thấy vành tai nóng bừng, thấy anh đi tới đi lui, vật kia vẫn ngẩng cao đầu.

Lại còn tắm thêm một lần.

Cởi bỏ lớp áo bên ngoài, Mạc Thịnh Hoan nhìn làn da tinh tế trắng mềm, anh cúi đầu cảm nhận hương thơm nhàn nhạt.

Trong phòng tối mịt có chừa lại chút ánh sáng, khiến An Nhu có chút cảm giác an toàn, nhìn chú khẽ xoa hai viên đậu, khẽ cắn nhẹ, tựa hồ như đang xác nhận điểm khoái cảm.

Hai viên đậu đã sớm bị xoa đến mềm nhũn, cơ hồ có thể bắn ra sữa chua, chú bày sẵn mọi thứ, chuẩn bị lâm trận.

An Nhu thấy chú nắm rõ quá trình, xem như là người có chút kinh nghiệm. Biết căn chuẩn thời gian, mọi thứ sẽ càng hài hòa thăng hoa. Vì vậy cậu hết sức phối hợp với chú, mãi đến khi cả người cậu nóng lên, phảng phất như mềm nhũn ra, tan thành nước.

Nhiệt độ ngày càng tăng, chày ngọc nhỏ áp trên cúc hoa. Cơ thể cậu nóng bỏng. Tiếp theo phải để cơ thể cậu sẵn sàng, như vậy mới có thể dễ dàng chuyển động.

Có thể do nhiệt độ quá cao, Mạc Thịnh Hoan đỏ bừng cả mặt, tóc mai lấm tấm mồ hôi. An Nhu nhìn chú cầm lấy “công cụ” kia, suy nghĩ một chốc rồi chợt dừng lại.

Không biết vì sao, An Nhu đột nhiên muốn đặt cho chú biệt danh “Đại Bạch”.

Giống như miếng ngọc nguyên chất, chưa bao giờ dùng qua, sạch sẽ trơn bóng đến mức khó mà tin nổi.

Chày ngọc cần phải có một lớp bảo vệ, như vậy mới không phát sinh tình huống ngoài ý muốn.

An Nhu trừng mắt nhìn chú lấy ra chiếc áo mưa từ trong quyển sách, ngón tay thon dài cầm áo mưa trong tay, một loại cảm giác khó nói bằng lời bỗng dâng lên trong lòng cậu.

Nhiệt độ cao đến mức An Nhu đầu đầy mồ hôi, thấy chú cúi đầu vụng về sử dụng áo mưa, An Nhu lau mồ hôi trên tóc, nhắm mắt đợi chú chuẩn bị.

“Nhu Nhu.” Cậu nghe giọng Mạc Thịnh Hoan vang lên mong cứu viện.

An Nhu mở mắt, phát hiện chú dường như không biết làm sao để bắt đầu cả.

An Nhu đỏ mặt, tay dính chút nước chậm rãi đưa vào phía bên trong cúc hoa bấy giờ đã rất mềm, nhưng nhiệt độ lại nóng kinh người, An Nhu không kiềm được mà rên nhẹ một tiếng, sau đó không nhịn được mà đưa ngón tay thứ hai vào.

Mạc Thịnh Hoan quả thật học gì cũng nhanh, nhìn thấy An Nhu làm động tác như thế đã lập tức lĩnh hội được, dùng ngón tay dính nước cẩn thận đẩy vào trong cúc hoa.

An Nhu lại trơ mắt nhìn ngón tay thon dài chậm rãi tiến vào, trong nháy mắt đầu óc cậu ong ong cả lên. Hình ảnh bàn tay này cầm sách chợt thoáng qua trước mắt cậu.

Tay chú rất đẹp. Lần đầu tiên gặp nhau, chú cầm một cuốn sách da màu đen chữ vàng trên tay. Nền sách làm nổi bật các khớp xương rõ ràng, làn da màu trắng lạnh,, trông không khác gì một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ đắt giá.

Hiện giờ tác phẩm nghệ thuật ấy lại làm ra mấy chuyện như này, An Nhu quả thật không dám nhìn.

Nhưng mà, người ưu tú thì ở đâu cũng ưu tú. Mạc Thịnh Hoan đã nắm được cách làm rồi. Hai ngón tay không ngừng thăm dò bên trong cúc hoa. Bởi vì cơ thể đã mềm nhũn rồi, bên trong cúc hoa mới bị đâm sâu mấy cái đã rỉ chút sữa chua khiến cho công việc của chú càng thêm thuận lợi.

Mạc Thịnh Hoan cúi đầu xuống liếc mắt nhìn chiếc chày ngọc, sau đấy đưa thêm ngón tay thứ ba vào bên trong cúc hoa. Tuy có chút hơi miễn cưỡng nhưng không gì ngăn được.

“Nhu Nhu.”

Mạc Thịnh Hoan thì thầm, dùng ánh mắt long lanh nhìn về phía An Nhu, giống như đang bị dồn nén khó chịu, lễ phép hỏi có thể bắt đầu bước kế tiếp được chưa.

“Ừm…” An Nhu đỏ bừng cả mặt, trên người không ngừng đổ mồ hôi.

Chày ngọc từng chút đút thẳng vào trong cúc hoa. Bên trong cúc hoa bị chèn ép ôm chặt lấy áo mưa cùng chày ngọc. Cuối cùng chày ngọc cũng vào bên trong cúc hoa rồi. Cả Mạc Thịnh Hoa và An Nhu đều không dám cử động

Hoan ái vốn dĩ là chuyện hao tốn thể lực, An Nhu cảm thấy thể lực mình có hạn, không có cách nào làm tốt được. Nhưng chú lại không có kinh nghiệm, vậy là cậu chỉ có thể làm mẫu vài lần.

An Nhu lấy hết dũng khí, chậm rãi cử động. Mạc Thịnh Hoan cúi đầu nhìn chày ngọc chậm rãi lộ ra một chút, sau đó lại vào sâu bên trong cúc hoa.

Sau khi An Nhu cử động hai lần liền chuyển tiếp công việc cho chú. Tần số ra vào của chú không nhanh không chậm. Bên trong vốn đã được kích thích rồi nên rất mềm, như dính chặt vào chiếc chày ngọc.

Tốc độ chú ra vào đều đều. Chỉ một lát sau, chú đã tìm được bí quyết, liền bắt đầu tăng thêm tốc độ. Sữa chua bên trong ngày càng tiết ra nhiều, mỗi lần chày ngọc đánh xuống cũng có thể nghe được một ít âm thanh.

Sức lực Mạc Thịnh Hoan vốn đã lớn, làm việc gì cũng dốc toàn lực. Mỗi lần chú rút ra đâm vào đều đâm sâu đến tận cùng, làm cho An Nhu chỉ muốn hét lên, nhưng tới mức mở miệng thì toàn bộ đều bị nghẹn lại, nói không ra tiếng.

An Nhu bị lửa nóng làm đầu óc choáng váng, hai mắt mơ màng. Trên người đỏ ửng một màu.

Không biết Mạc Thịnh Hoan đã làm bao lâu. Lúc nhìn về phía An Nhu liền phát hiện đôi mắt cậu thiếu niên như được phủ một lớp sương mù, hiển nhiên bị lửa nóng và vận động làm cho suy nhược.


“Nhu Nhu.” Mạc Thinh Hoan vươn tay sờ má cậu an ủi, hôn lên đôi môi đỏ rực như cánh hoa kia, nhưng phía dưới không hề giảm tốc chút nào, trái lại còn ra vào càng nhanh hơn. (App TYT)

Nghiền cúc hoa nhiều nhất chỉ cần mười mấy phút là đủ rồi. Nhưng Mạc Thịnh Hoan lại cảm thấy chày ngọc của mình chưa đủ sung sướng, sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi liền tiếp tục nỗ lực ra vào.

Ý thức An Nhu trở về trong giây lát, quàng tay qua cổ Mạc Thịnh Hoan, dặn chú đâm chậm một chút, nhẹ một chút.

Sức lực Mạc Thịnh Hoan đã hơi thu lại, nhưng An Nhu lại không thể thả lỏng chút nào, lúc nào cũng hoài nghi cúc hoa sẽ bị chày ngọc đâm hỏng mất.

Không biết qua bao lâu, trong đầu An Nhu đã nổ mấy đợt pháo bông, Mạc Thịnh Hoan mới chậm rãi dừng lại, từ từ rút chày ngọc ra, phát hiện trên đó dính rất nhiều sữa chua.

Tới khi An Nhu khôi phục được tinh thần chợt phát hiện chú đang loay hoay với chày ngọc và áo mưa. Chiếc áo mưa ôm chặt chày ngọc có làm cách nào cũng không lấy ra được.

An Nhu cố gắng nhích người tới gần, phát hiện áo mưa có vẻ nhỏ hơn chày ngọc rất nhiều. Dưới sự giúp sức của An Nhu, chiếc áo mưa đã được gỡ ra. Nhìn sữa chua đậm đặc bên trong áo mưa, cậu chợt thất thần.

Sữa chua rơi vương đầy trên giường. An Nhu cột nút áo mưa lại, ném qua một bên. Cả người cậu giờ đây quả thực đứng dậy không nổi nữa, chỉ có thể chờ chú mang khăn giấy tới.

An Nhu nhẹ nhàng lau cúc hoa và chày ngọc. Sữa chua dính đầy trên chày ngọc không nói làm gì, xung quanh cúc hoa cũng nhơm nhớp dính đầy.

Trên người cả hai đầy mồ hôi, Mạc Thịnh Hoan ôm chặt lấy An Nhu, nghỉ ngơi một lát rồi ôm An Nhu vào phòng tắm.

Thật sự loại vận động này quá mất sức, thế nhưng thành quả không hề tệ chút nào. Chú đã biết cách làm rồi, làm cũng nhẹ nhàng.

Bởi vì quá mức mệt mỏi, An Nhu vừa nằm xuống đã ngủ say như chết. Sau khi Mạc Thịnh Hoa rửa mặt xong, nhìn thấy cậu thiếu niên đã ngủ, gò má ửng hồng, môi đỏ rộ đáng yêu.

Trên sàn nhà còn chiếc áo mưa khi nãy đã dùng, Mạc Thịnh Hoan cúi người nhặt lên chuẩn bị đem vứt. Nhưng phát hiện sữa chua bên trong áo mưa lại chảy ra.

Cẩn thận kiểm tra áo mưa một chút, Mạc Thịnh Hoan phát hiện bên trên áo mưa bị thủng một lỗ.

Mạc Thịnh Hoan khẽ đẩy vai An Nhu, cậu vẫn đang chìm trong giấc ngủ, trong lúc hé mở mắt ra thấy chú nhìn mình.

“Em buồn ngủ…” An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, ra hiệu rằng mình buồn ngủ, bảo chú cũng đi ngủ đi.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cậu cảm giác đói bụng, cồn cào ruột gan vô cùng. Mở di động lên, phát hiện đã gần mười một giờ.

Sao lại ngủ nhiều thế này?

An Nhu phờ phạc ngồi dậy, cảm giác hông đau nhức vô cùng, mí mắt cũng không nhấc lên nổi.

Cửa phòng ngủ hé ra, An Nhu ngẩng đầu nhìn liền thấy được đôi mắt thân thuộc.

“Anh Mạc?” An Nhu gãi đầu.

Cánh cửa đột ngột đóng lại, An Nhu hoang mang không hiểu chuyện gì, sau đó cửa lại lần nữa mở ra, Mạc Thịnh Hoan bưng một bàn thức ăn vào.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đặt mói thứ trước mặt mình, sau đó bước nhanh tới mức cậu có thể nghe tiếng bước chân anh “thùng thùng”, món ăn sáng lẫn điểm tâm đều được chú chuẩn bị, tự mình phục vụ.

An Nhu liếc mắt nhìn chiếc bánh nếp nhân vừng, eo lại bắt đầu đau.

“Uống gì?” Mạc Thịnh Hoan quần áo chỉnh tề, nửa ngồi nửa quỳ trên giường, vươn tay xoa loạn mái tóc cậu thiếu niên.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, hai má không nhịn được mà đỏ lựng lên.

“Có thể uống sữa đậu nành không?”

“Được.” Mạc Thịnh Hoan hôn trán An Nhu, sau đó nhanh chân ra ngoài.

An Nhu vừa gắp một viên xíu mại liền nghe thấy giọng nói từ phía dưới vọng lên.

“Cậu Thịnh Hoan, sao có thể để cậu làm mấy việc này được chứ. Để tôi!” Thím Dương gấp gáp nói.

“Của Nhu Nhu.” Giọng nói chú trầm thấp, chỉ trong vài phút cậu đã thấy chú bưng ly sữa đậu nành lại đây. Tốc độ tuy nhanh nhưng một giọt cũng không đổ, cẩn trọng đặt xuống trước mặt cậu.

“Cảm ơn anh Mạc.” An Nhu cười rộ lên.

Mạc Thịnh Hoa ôn hòa nhìn đối phương, không nhịn được mà cúi xuống hôn nhẹ lên gò má cậu.

Thím Dương đuổi theo, thấy cảnh tưởng như vậy bỗng thấy dở khóc dở cười, sao ai cũng muốn đoạt nghề của mình thế này!

An Nhu dùng bữa xong, Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng ngồi bên cạnh. Cậu thi thoảng nhìn về phía chú, phát hiện tinh thần chú hôm nay rất tốt, đôi mắt dường như tăng thêm chút ánh sáng làm cho đôi mắt càng thêm phần sắt bén.

Đây chính là dáng vẻ người đàn ông khi được thỏa mãn sao?

Nhìn lại mình, An Nhu cảm giác cậu không khác gì chàng thư sinh đáng thương bị nam yêu tinh hút lấy tinh khí. Thư sinh đáng thương nhìn sang người đàn ông bên cạnh, lại cảm thấy người mình gặp là một chàng tiên.

Làm gì có chàng tiên nào hút tinh khí người trần?


Hai mắt An Nhu mơ màng, cảm giác cậu phải dạy chú học tập thêm mới được.

Phần cứng đã vô cùng ưu tú rồi, nếu phụ trợ thêm kĩ xảo, chẳng phải càng hạnh phúc hơn sao.

An Nhu ăn no, đứng dậy đi rửa mặt. Mạc Thịnh Hoan đứng trước cửa, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cậu.

An Nhu bị nhìn đến mức ngượng ngùng, không cẩn thận làm đổ dung dịch rửa tay. Mạc Thịnh Hoan lập tức tiến tới, một tay ôm cậu, tay còn lại đặt chiếc lọ về chỗ cũ, còn không quên xoa bóp cho cậu.

“Em không phải kiểu chạm một cái liền vỡ đâu.” An Nhu cười khổ, vừa ngẩng đầu đã bị chú hôn một cái.

Mạc Thịnh Hoan đi theo An Nhu, cậu nhìn anh, chỉ chỉ vào nhà vệ sinh. Mạc Thịnh Hoan chớp chớp mắt, chu đáo giúp cậu đóng cửa lại.

An Nhu ngồi xuống, nhớ tới một loạt hành động của chú, không khỏi buồn cười.

Hôm qua vất vả quá độ, thành ra cả ngày hôm nay cậu đều không có chút tinh thần nào cả. An Nhu ngồi trong phòng làm việc mơ màng buồn ngủ, chú còn chu đáo lót sẵn cho cậu một chiếc đệm mềm mại, khiến cậu càng thêm buồn ngủ hơn.

Buổi tối lúc đi ngủ, An Nhu đột nhiên phát hiện, chăn riêng của hai người đã được đổi thành một cái chăn lớn, đủ cho hai người đắp.

Lúc hai người mới kết hôn, chính là mỗi người một chăn. Không ngờ chỉ vừa qua nửa năm, đã dùng chung một chăn rồi.

Cũng tốt.

Sau này mỗi sáng chú tỉnh lại, chỉ cần ép một cái chăn lớn thôi..

Liên tục hai ba ngày, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đều dính lấy nhau. Thấy ngày mai phải khai giảng, trong lòng cậu có chút không nỡ.

Buổi chiều ăn cơm, có người giao hàng đến nhấn chuông cửa. Thím Dương tưởng rằng của An Nhu đặt nên bảo cậu ký xác nhận. An Nhu bước đến mở hộp ra, bên trong đầy áo mưa.

“Còn có cả những thứ này nữa.” Người giao hàng cố giữ sắc mặt bình tĩnh, mang ra thêm mười mấy lọ bôi trơn.

Thím Dương yên lặng nhìn An Nhu.

Vành tai lẫn gò má cậu đều đỏ bừng.

“Của tôi.” Thanh âm trong trẻo như ngọc vang lên, An Nhu cùng thím Dương đều nghiêng người, lẳng lặng nhìn Mạc Thịnh Hoan mặt không biến sắc bước lên nhận lấy đồ từ người giao hàng.

(*Lynn: Ây dô, mị không lừa mọi người đúng chứ, đã bảo là có thịt ăn thật mà =)))))))))))

App TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp