Lý do khiến chương trình truyền hình thực tế “Ngày phán xét chính nghĩa” được yêu thích là ngoại trừ việc ở thế giới này mọi người ngày càng cảm thấy buồn tẻ cần được kích thích bởi những thứ đen tối thậm chí là đẫm máu, thì còn vì nguyên nhân một phần ý thức công lý của mọi người. Đối với tội phạm đôi khi người ta sẽ cảm thấy việc người đó chỉ ngồi tù hoặc chỉ bị xử bắn là quá đơn giản, đối với gia đình nạn nhân thì hình phạt này không đủ để xoa dịu nỗi đau trong nội tâm họ.
Vì vậy, cho dù không xem nhưng trong lòng họ cũng cảm nhận được khoái cảm sung sướng khi nghĩ đến những phạm nhân đang phải chịu đựng giày vò trong chương trình này. Họ căn bản không tin bất kỳ người phạm tội nào lại thực sự vô tội, trong các kỳ trước của chương trình này không có một phạm nhân nào có thể vượt qua bài kiểm tra của ekip chương trình, cuối cùng người nào cũng đều thể hiện ra một mặt xấu xa và ghê tởm của bản thân.
Nhưng bây giờ, chương phát sóng trực tiếp vừa bắt đầu mà tội phạm giết người Tống Sư Yểu lại không gặp khó khăn gì, quá khứ của cô có vẻ cũng rất suôn sẻ, mọi người vừa nghĩ đến đó đã lập tức nổi giận.
Còn Tống Sư Yểu vừa nghĩ đến điều đó là lại cảm thấy rất vui vẻ, đây không phải là hiệu quả mà cô muốn khi quăng ra quả bom này sao? Những người này đã quen với dáng vẻ thê thảm của người bị phán xét, chưa từng thấy một người bị phán xét nào lại xuất hiện rực rỡ sáng sủa như vậy.
Cô muốn kích thích họ, muốn họ phẫn nộ, chán ghét, tâm trạng nào cũng được, dù sao cũng phải khiến họ sinh lòng hiếu kỳ với cô thì mới có thể tiếp tục chú ý đến cô. Như vậy thì cô mới có cơ hội thể hiện mình, bọn họ mới hiểu được cô là người như thế nào, từ đó dành tình cảm nhiều hơn cho cô, cảm xúc thay đổi vì cô.
Nếu không thì cô sẽ giống như mọi người bị phán xét trong quá khứ, chỉ là công cụ tiêu khiển của họ.
Vì vậy, các người cứ quan sát tôi thật kỹ đi.
...
Số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Tống Sư Yểu đã tăng vọt từ hai trăm triệu lên năm trăm triệu người trong một khoảng thời gian rất ngắn và vẫn đang tiếp tục tăng lên. Số liệu này chỉ từng xuất hiện một lần trong buổi thử nghiệm của chương trình truyền hình thực tế mùa đầu tiên, lúc đó mọi người còn đang tràn ngập cảm giác mới mẻ và tò mò về chương trình này.
Hoắc phu nhân cực kỳ giận dữ, thiếu chút nữa đã gọi điện đến đội ngũ làm chương trình để mắng Đàm Uy, hỏi anh ta làm ăn thế nào, nhưng Tô Tình đã ngăn bà ta lại.
“Bác gái, bác đừng lo lắng. Bác nhìn bình luận đi, cư dân mạng còn tức giận hơn cả bác. Họ không biết người phụ nữ này đã làm gì trong thế giới ảo, nhưng ekip chương trình chắc chắn sẽ sớm có biện pháp xử lý, sẽ không để cho cô ta được sống tốt quá lâu đâu. Dù bây giờ cô ta đắc ý thì đã làm sao? Sẽ không có khán giả nào bỏ phiếu giải oan cho cô ta. Cô ta sống ở trong đó càng thoải mái thì danh tiếng ngoài đời sẽ càng xấu đi…”
Hoắc phu nhân đã được trấn an thành công: “Chỉ nghĩ đến việc cô ta còn có thể vui cười trong đó là bác lại muốn giết người, đứa con trai bảo bối của bác...”
Tô Tình vội vàng trấn an bà ta: “Cô ta sẽ không cười được bao lâu đâu.”
Tô Tình nói rồi nhìn màn hình lớn trước mặt, trong lòng cũng kinh ngạc chưa bình tĩnh lại được. Cô ta đã nói chuyện với ekip chương trình, trong nhóm biên kịch còn có bạn của cô ta, cho nên cô ta là người được đọc kịch bản sớm nhất, còn biết nội dung kỹ càng hơn cả khán giả. Sống trong một gia đình và hoàn cảnh trưởng thành khủng khiếp như thế, cuộc sống thì càng ngày càng bước vào cuộc sống địa ngục cấp bậc cao hơn, có là ai cũng sẽ bị bức cho phát điên. Vậy mà sao Tống Sư Yểu lại có thể thoát khỏi đó, có thể trở thành dáng vẻ hiện tại?
Đây là câu trả lời mà bây giờ ai cũng muốn biết.
“Đạo diễn, làm sao bây giờ?” Minh Thù chạy vào nhà vệ sinh nữ hỏi nhỏ tổ đạo diễn.
Thang Khải cũng đang đợi chỉ thị trong nhà vệ sinh nam bên cạnh.
Đợi một lúc, giọng nói của Đường Sơn, một trong các phó đạo diễn vang lên bên tai họ: “Tuy rằng độ khó đã thăng cấp nhưng nhiệm vụ của hai người vẫn như cũ.”
Có được tình bạn và tình yêu, hai nhiệm vụ này ban đầu được cho là rất dễ dàng, thậm chí nghĩ đến còn hơi nhàm chán nhưng bây giờ đột nhiên lại tăng từ chế độ dễ thành chế độ khó.
Minh Thù hít một hơi thật sâu, nụ cười tràn đầy sức sống được người hâm mộ yêu thích nhất lập tức hiện lên trên khuôn mặt anh ta.
“A! Tôi đột nhiên lại thấy tràn đầy nhiệt huyết, sự việc trở nên có tính khiêu chiến rồi đấy!” Giờ phải làm sao! Cô ta là một học sinh chuyển trường, nhưng mục tiêu của nhiệm vụ đã tốt nghiệp rời trường rồi, có khi phát biểu xong là sẽ lập tức rời đi. Cô ta có thể tiếp cận đối phương thế nào được, làm sao mà có được tình bạn của đối phương đây? Muốn điên mất thôi!
Thang Khải xoa cằm, lâm vào trầm tư, sau đó rời khỏi phòng vệ sinh.
Anh ta vội vàng trở lại phòng bệnh của trường. Trong phòng y tế có một máy tính, anh ta bật máy tính lên gõ tên “Tống Sư Yểu” vào ô công cụ tìm kiếm.
Trên website nhanh chóng xuất hiện các loại thông tin khác nhau về Tống Sư Yểu. Cô là một người nổi tiếng, mở từ điển bách khoa là có thể xem được một lượng lớn thông tin cá nhân của cô.
“Mau lên, chuyển sang góc nhìn của Thang Khải.” Ở thế giới thực, ánh mắt của ekip chương trình và người xem đều nhìn vào màn hình máy tính theo anh ta.
Tống Sư Yểu: Cô con gái quốc dân, thiên tài trứ danh, nhà toán học, thành viên trẻ nhất của đội tuyển Olympic...
Một lượng lớn các danh hiệu lọt vào tầm mắt mọi người, càng xem ekip chương trình càng cảm thấy sai bét, không thể nào có chuyện này được, đây không phải là quỹ đạo cuộc đời họ đã thiết lập cho cô! Đây rõ ràng là một người có cuộc sống phong phú tốt đẹp, là một người người trời sinh đã chiến thắng!
Sau phần giới thiệu lý lịch mới là phần giới thiệu một phần tiểu sử của cô.
Tiểu sử: Năm mười tuổi ba mất phải đền hết số tiền tiết kiệm, mang theo người mẹ như gánh nặng tham gia gameshow giải đố một đấu một “Tôi là người chiến thắng”. Cô đã chiến thắng cả hội trường với thân phận khách mời, gây chấn động cả nước. Sau đó cô được thăng cấp làm người chơi cả mùa, lập nên huyền thoại với tỷ lệ trả lời đúng là 100%, trở thành quán quân của mùa đó, trở thành nữ sinh quốc dân được nhiều người biết đến. Sau này, cô ghi danh vào khối trường cấp hai của Học viện Kim Kha Đóa Lạp, một năm sau nhảy lớp lên cấp ba, cùng năm đó tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, trúng tuyển vào trường đại học tốt nhất...
Đánh giá: Cuộc sống thơ ấu khốn khó khiến Tống Sư Yểu trưởng thành sớm, nhưng cô có tính cách rất cứng rắn, trong hoàn cảnh khó khăn người bình thường khó mà chịu đựng được nhưng cô vẫn kiên trì dẻo dai tiến về phía trước. Mọi thứ cô có được đều là những gì cô xứng đáng được nhận, bất kỳ ai có được những phẩm chất như cô về lý thuyết chắc hẳn đều sẽ có được thành tựu như vậy.
Lý lịch của Tống Sư Yểu quả thực đáng gờm, cuối cùng mọi người cũng có manh mối để biết được tại sao Tống Sư Yểu lại trở thành dáng vẻ như bây giờ. Có vẻ như bắt đầu từ cuộc sống địa ngục ở mức độ thứ hai, cô đã phát triển chệch khỏi quỹ đạo, thoát khỏi địa ngục sơ cấp mà họ đã thiết lập cho cô. Cô tham gia chương trình, có được tiền thưởng, đồng thời cũng dành được sự yêu mến của rất nhiều NPC trên toàn quốc... Sau đó cô sẽ phát triển thế nào bọn họ cũng có thể tưởng tượng được.
“Vãi đậu, có phải người bị phán xét này trâu bò quá rồi không?”
“Người bị phán xét này từng là một học sinh đạt thành tích cao của Đại học Thủ đô, trước khi vào tù còn đang học lấy bằng kép đấy.”
“Tội phạm IQ cao à?”
“Đã tài giỏi như vậy thì vì sao ngoài đời thực lại không làm việc tốt đi? Sự nghiệp có thành tựu thì muốn anh đẹp trai nào mà chẳng được, chỉ số thông minh cao cũng không thể bù cho sự thiển cận của cô ta, vừa có bệnh háo sắc cấp tính vừa có bệnh tâm thần.”
“Nếu thực sự có chỉ số IQ cao thì sao lại dụ dỗ trẻ vị thành niên không thành rồi lại còn giết người nữa?”
“Chỉ số IQ cao thì sao? Việc cô ta giết một thiếu niên là sự thật không thể thay đổi được. Có loại người này trong xã hội thì còn nguy hiểm hơn. Tôi đoán chắc hẳn cô ta đang làm những chuyện đáng xấu hổ đằng sau hình tượng chói lọi đấy. Cứ chờ mà xem.”
“Chờ con sói đội lốt cừu hiện nguyên hình!”
“Đi chết đi, kẻ sát nhân!”
“…”
Nhân viên ekip chương trình nhìn nhau, tổ chuyên gia thì xoa xoa cái trán trần trụi, đầu họ đã hói lắm rồi.
Sau khi người bị phán xét được đưa vào thế giới ảo đã bị che đi ký ức, tính cách và hành vi trong thế giới ảo quả thực sẽ bị ảnh hưởng bởi con người thật. Có thể nói, một đặc điểm nào đó của người này ở ngoài đời càng mạnh thì sẽ càng hiện rõ trong thế giới ảo hơn, nếu không thì chương trình này đã không được gọi là một cuộc phán xét.
Họ đã tính toán sai, họ đã đánh giá thấp cô gái thường dân không có gia thế mặc người chém giết này rồi, dù là trí tuệ hay một vài nét tính cách đặc thù của cô.
...
Buổi phát sóng trực tiếp vừa mới bắt đầu không bao lâu, bởi vì bị kích thích quá mạnh mà tâm trạng của mọi người đã vô cùng khó chịu, hùng hổ mắng chửi khiến chuyên này lập tức được đưa lên hot search.
Lạc Triều nghịch điện thoại, nhìn thấy tin tức bèn nói với Hoắc Sâm ở ghế sau nói: “Này, đây không phải là cô gái ngu xuẩn đã chơi chết Hoắc Hải à? Cô ta thế này mà cậu cứ khoanh tay đứng nhìn sao?”
Hoắc Sâm đang xem qua đống tài liệu trên đùi, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Không rảnh.”
“Ồ, đúng rồi, năm ngoái cậu đang chuẩn bị cho kì thi vào Nội các, nghĩ đến việc đối mặt với vị Quốc vương bệ hạ tàn nhẫn của chúng ta, đến cả cậu cũng phải căng thẳng, cho nên căn bản không đếm xỉa tới cô gái ngây thơ này đúng không? Tôi đoán có khi cậu cũng chẳng thèm tìm hiểu hay nhìn lấy một bức ảnh của cô gái này đâu.”
Lạc Triều nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy ngọn tháp thủy tinh của vương cung, vẫn tiếp tục lảm nhảm: “Nếu biết cô gái này có trông như thế thì tôi đã ra tay rồi, cứu ra chơi hai năm cũng đáng. Nhưng giờ thì trễ rồi, nếu cô ấy ở trong tù thì thôi đi, chứ giờ lại còn tham gia chương trình này. Bệ hạ ghét nhất những tên tội phạm muốn thách thức công lý của cơ quan tư pháp, sử dụng loại chương trình này để đầu cơ trục lợi, tìm cách giảm án hoặc để được nổi tiếng…”
Hoắc Sâm: “Cậu đang sợ hãi.”
Lạc Triều: “Nói đùa đấy à, tôi tài cao gan lớn, chỉ là cuộc thi lần hai vào Nội các thôi mà, có gì mà phải sợ?”
Hoắc Sâm: “Lúc cậu sợ thì sẽ nói rất nhiều.”
Lạc Triều nhỏ giọng thì thầm: “... Ai gặp Quốc vương mà không sợ, nhất là vị trí của chúng ta. Đợi chút nữa còn bị ngài ấy phỏng vấn đó, hu hu...”
Lạc Triều sợ hãi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự tham lam đầy mạnh mẽ.
...
Tại thế giới ảo.
Trong tiếng vỗ tay vang dội, bài phát biểu và phần trả lời câu hỏi của Tống Sư Yểu đã hoàn toàn kết thúc.
Hôm nay là kỷ niệm 200 năm thành lập Học viện Kim Kha Đóa Lạp. Trong khuôn viên trường rất sôi động, khắp nơi đều là các quầy hàng do học sinh bày bán, trong hành lang cũng tấp nập người đến người đi.
Minh Thù và Thang Khải trốn trong đám đông, đi theo sau Tống Sư Yểu, muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy quá khó, họ không phải người duy nhất đi theo Tống Sư Yểu mà còn có một đám học sinh cầm giấy bút muốn xin ký tên. Nhưng bởi vì Tống Sư Yểu đang đi cùng mấy lãnh đạo của trường nên cũng không có ai tới gần.
Làm sao để hoàn thành nhiệm vụ đây! Trong lòng Minh Thù bồn chồn, hoàn toàn không nắm chắc.
“Nghe nói em đã hoàn thành giai đoạn đầu của công việc, định nghỉ ngơi một thời gian hả?” Hiệu trưởng hỏi với giọng điệu thăm dò.
Ánh mắt Tống Sư Yểu đảo qua đám người xung quanh, hơi mất tập trung: “Vâng.”
“Em có hứng thú với việc ở lại trường nghỉ ngơi không?” Hiệu trưởng lập tức đề nghị, ý tưởng đó đã quanh quẩn trong đầu ông ta mấy lần rồi: “Em cũng biết hoàn cảnh ký túc xá của trường chúng ta rất tốt mà, không kém hơn khách sạn là bao, phong cảnh cũng đẹp, ăn ở cũng rất thuận tiện…”
“Vâng, cũng được ạ.” Tống Sư Yểu vẫn nhìn xung quanh.
“Cô ấy đang tìm cái gì vậy”
“Thấy hơi tò mò, để tôi xem từ góc nhìn cá nhân xem thế nào.”
Hiệu trưởng thấy có hy vọng lập tức nói: “Học viện Kim Kha Đóa Lạp tốt như vậy mà mấy năm gần đây tỷ lệ nhập học cứ giảm dần, còn Saint Maria thì chiêu sinh được nhiều học sinh bằng mấy chiêu quảng cáo và phúc lợi hạ thấp thân phận… Haizz, nếu em ở lại trường một thời gian, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi có tâm trạng thì tổ chức mấy buổi tọa đàm cho các bạn học sinh…”
Học viện Saint Maria là đối thủ cạnh tranh số một của Học viện Kim Kha Đóa Lạp, hiệu trưởng hai trường là đối thủ một mất một còn của nhau, không ai muốn thua ai. Tống Sư Yểu là cô con gái quốc dân, rất nổi tiếng trong giới phụ huynh, nếu cô ở đây thì sẽ là cây áp phích quảng cáo sống. Hiệu trưởng đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh đẹp đẽ khi các vị phụ huynh nghe tin Tống Sư Yểu ở chỗ này, còn tham gia các buổi tọa đàm thì sẽ lập tức chuyển trường cho con mình rồi.
Ánh mắt tìm kiếm của Tống Sư Yểu đột nhiên dừng lại, khi cô nhìn thấy thứ gì đó thì ánh mắt lập tức sáng lên đến mắt thường cũng có thể nhận ra, giống như là một thiếu nữ nhìn thấy người trong lòng, ánh sáng trong sáng thuần khiết khiến người ta động lòng, rất không giống cô của bình thường.
Tống Sư Yểu quay đầu nhìn hiệu trưởng: “Được ạ.”
…
Tác giả có điều muốn nói:
Hoắc Sâm không phải là nam chính.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT