Ban đầu nghĩ rằng Tống Sư Yểu trưởng thành dưới hoàn cảnh gia đình nguyên bản đó, khi xuất hiện trước mặt bọn họ đáng ra nên là vừa đen vừa gầy, nếu không thì cũng là sắc mặt vàng vọt, đầu tóc rối bù, dù sao thì cũng chính là bộ dáng quê mùa của một người dưới tầng chót xã hội, ai ngờ được rằng lại là dáng vẻ vừa ngọt ngào vừa đáng yêu lại cao quý như thế này?
Vốn dĩ nhân vật chính của chương trình thực tế này đều là những tội phạm dạng đó, dù sao thì có những minh tinh là người chơi giá trị nhan sắc cao chót vót ở đây, ai lại tốn thời gian trên người một phạm nhân làm gì? Khán giả căn bản không hề quan tâm đến biểu hiện của phạm nhân, điều họ để ý tới chỉ là biểu hiện của những minh tinh tham gia mà thôi.
Vì vậy, bình thường sau khi khán giả vì sự tò mò ban đầu mà nhìn mặt với tình hình của phạm nhân mấy cái xong thì sẽ lập tức rời khỏi gian phát sóng trực tiếp này, đi tới gian phát sóng trực tiếp của những người chơi khác mà xem.
Nhưng bây giờ lại bởi vì khuôn mặt xinh đẹp này của Tống Sư Yểu mà khán giả không hề giảm bớt trên diện rộng như mọi khi, một bộ phận rất lớn đều ở lại gian phát sóng trực tiếp này.
May mà vẻ ngoài thay đổi có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến phương hướng cuộc đời mà bọn họ đã thiết kế cho cô được, cũng không thể thay đổi được kết cục của Tống Sư Yểu. Dù sao thì hôm nay Tống Sư Yểu cũng đã thật sự chuyển trường tới Học viện Kim Kha Đóa Lạp. Hoàn cảnh gia đình cô ta căn bản không thể học nổi ở trường học quý tộc thế này, sau khi mẹ của Tống Sư Yểu được bao nuôi thì cô ta mới dùng danh nghĩa học sinh đặc tuyển mà chuyển vào trường này.
...
Xe chầm chậm lăn bánh về phía Học viện Kim Kha Đóa Lạp, Tống Sư Yểu cụp mắt, khẽ khàng vuốt ve bé mèo con yếu ớt trong ngực, nụ cười nơi khóe môi vừa ôn hòa vừa xinh đẹp thuần khiết.
Bé mèo con được sờ thoải mái đến mức ngáy khò khò, an tâm làm ổ trong áo khoác của cô, không hề có chút đề phòng nào ngủ mất.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của hàng ngàn hàng vạn khán giả đang nhìn cô thông qua ống kính ở một nơi nào đó cô không nhìn thấy được.
Cô cũng có thể tưởng tượng được tâm trạng của họ bây giờ là thế nào, nghĩ đến chuyện này, cô liền cảm thấy trong lòng ung sướng vô cùng.
Tại sao cô lại không dùng một tư thái xấu xí chật vật xuất hiện trước mặt bọn họ chứ? Tại sao cô không dựa theo hình tượng mà họ đã dự đoán xuất hiện đây chứ? Chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng.
Đúng là quá tuyệt vời, cứ tiếp tục kinh ngạc thế đi, tất cả đều sẽ không như ý nguyện của các người đâu.
Bởi vì, đây chính là thế giới của tôi.
...
Lúc này, trong hội trường của Học viện Kim Kha Đóa Lạp đã tập trung đầy học sinh, thậm chí còn có không ít người nhà của học sinh cũng đặc biệt đến đây, trong không khí tràn ngập cảm giác nhiệt liệt không nói nên lời.
Hai vị minh tinh tham gia chương trình cũng đang có mặt trong hội trường, vẫn chưa hiểu tại sao lại phải tập trung ở đây.
“Không biết Tống Sư Yểu đang ở đâu.” Minh Thù quay đầu tìm kiếm khắp bốn phía, thẳng thừng lướt qua những nữ học sinh nhìn có vẻ sáng sủa hoạt bát đang nhiệt tình nói chuyện. Trong suy nghĩ của cô ta, Tống Sư Yểu sẽ bẩn thỉu nhếch nhác, cô độc lẻ loi, cũng nên cúi đầu rụt rè trong hội trường này mới đúng.
Còn Thang Khải lại không vội, dù sao thì anh ta cũng là bác sĩ ở trường, ngày nào Tống Sư Yểu cũng đều phải tới phòng y tế trong ngôi trường này một chuyến.
Nhưng trong lòng anh ta cảm thấy hơi nhàm chán, bởi vì nhiệm vụ này quá đơn giản. Tống Sư Yểu 10 tuổi đã mất cha, thực tế những bé gái như thế vốn dĩ đã có hơi cố chấp với tình cha rồi nên càng dễ động lòng với những người lớn tuổi hơn, thêm việc phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy nữa, mẹ lại vô dụng. Kiểu người như thế, chỉ cần đối xử với cô dịu dàng một chút thôi là sẽ nhanh chóng đắm chìm trong đó.
Hai người không tìm được Tống Sư Yểu mà lại nhìn thấy hai boss lớn trong địa ngục cấp cao mà ekip chương trình đã thiết kế cho Tống Sư Yểu - Kim Diệu và Kim Ngọc.
Hai người này là anh em song sinh, vẻ ngoài giống nhau như đúc, nhưng khí chất lại khác một trời một vực. Nhưng bọn họ đều ngạo mạn từ trong xương tủy như nhau, bởi vì mẹ Tống Sư Yểu trở thành người tình của cha họ, vì thế họ chỉ cần bâng quơ nói ra một câu thôi đã khiến cho Tống Sư Yểu phải đối mặt với sự cô lập và bạo lực lạnh của học sinh toàn trường.
Hai người họ đang ngồi ở hàng đầu tiên, dù ngồi chung với những người lớn mặc vest mang giày da nhìn có vẻ khí thế không giống người thường đó mà khí thế cũng chẳng hề kém cỏi.
Mắt Minh Thù thoáng dao động, khảo nghiệm Tống Sư Yểu thôi thì không đủ hấp dẫn, làm thế thật sự quá mức đơn giản, loại người yếu ớt như Tống Sư Yểu chỉ cần cô ta tùy ý chìa tay ra thì đối phương sẽ vội vàng nắm chặt không buông. Vậy nên đoàn đội của cô ta đã thiết lập kịch bản giúp cô ta rồi, nhân vật chính chính là hai người này.
...
Xe dừng lại trước cổng Học viện Kim Kha Đóa Lạp, hiệu trưởng và mấy vị giáo sư đang nói chuyện trước cổng, vừa nhìn thấy Tống Sư Yểu họ liền nhiệt tình đi tới nghênh đón.
“Hoan nghênh em trở về, Tiến sĩ Tống!” hiệu trưởng cười tít mắt giơ tay ra.
“Hiệu trưởng vẫn nên gọi em là trò Tống thôi, em quen như thế hơn.” Tống Sư Yểu tươi cười ngọt ngào, dù còn là dáng vẻ thiếu nữ nhưng lại tao nhã, thong dong bắt tay với ông ta.
“Aiz ya, lần trước gọi em là trò Tống cũng đã là chuyện của 7 năm trước rồi, lúc đó em mới 11 tuổi, nghĩ lại mà cứ như là chuyện của ngày hôm qua vậy! Lần này em có thể quay về trường cũ diễn thuyết thầy thật sự rất vui mừng.”
Tống Sư Yểu nói: “Em cũng rất vui khi có thể quay lại đây thăm trường, có thể diễn thuyết trong ngày kỉ niệm 200 năm thành lập trường là niềm vinh hạnh của em!”
Hai bên cười cười nói nói hàn huyên vài câu, đoàn người liền cùng nhau tiến vào cánh cổng Học viện Kim Kha Đóa Lạp sáng chói.
...
Trong hội trường đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai đầy kích động, giống như tiếng thét của fans hâm mộ khi nhìn thấy thần tượng nhà mình vậy, Kim Diệu và Kim Ngọc ngồi ở hàng ghế đầu tiên cũng quay đầu lại nhìn thử.
Minh Thù và Thang Khải cũng tò mò quay đầu sang.
Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp như tinh linh đi vào từ cửa hội trường, khi nghe thấy tiếng thét chói tai nhiệt tình của mọi người, cô liền lộ ra nụ cười ngọt ngào đáng yêu lại giống như có hơi ngượng ngùng, khiến lòng người ta mềm nhũn. Bé mèo trong lòng cô bị tiếng ồn đánh thức, nó chui đầu ra từ trong áo cô, mê mang mà lại tò mò nhìn quanh bốn phía.
Sau khi Tống Sư Yểu đi lên bục giảng thì tiếng thét chói tai cũng dần dần bình ổn lại. Tống Sư Yểu đặt bé mèo lên bàn, bé mèo rất ngoan, không dám đi lung tung khắp nơi mà cứ ngồi chồm hổm trong áo khoác của cô như một chú mèo chiêu tài.
“Vô cùng cảm ơn sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người, thật sự khiến tôi được chào đón quá mức mà ái ngại. Học viện Kim Kha Đóa Lạp là trường cũ của tôi, có thể nhận được lời mời về diễn thuyết vào lễ kỉ niệm 200 năm của trường là niềm vinh hạnh của tôi...”
Đậu xanh, cô gái này quá xinh đẹp, giọng nói cũng quá hay rồi đấy! Chỉ cần đứng đó thôi đã đẹp như một bức tranh, chú mèo kia cũng trông vô cùng hài hòa, bổ sung cho nhau hiệu quả càng tốt, cô vừa mở miệng, không khí trong hội trường dường như đều trở nên hòa nhã hẳn đi. ( truyện trên app T Y T )
Trong lòng Minh Thù thầm nghĩ như vậy, bởi vì tuổi tác không kém nhau là mấy nên trong lòng có hơi hâm mộ, đố kỵ.
“A a a a Tống Sư Yểu người thật còn đẹp hơn trong TV nhiều!”
“Giọng nói cũng êm tai quá, cô ấy vừa mở miệng tôi đã cảm động muốn khóc rồi này...”
“Mẹ tôi biết hôm nay có Tống Sư Yểu về diễn thuyết thì hối hận đến mức muốn mua vé máy bay lập tức bay đến đây luôn.”
“Ông nội bà nội nhà tôi cũng cực kỳ thích cô ấy, phiền phức chết được, lần nào cũng bảo tôi phải học tập người ta, cậu nói xem tôi học tập thế nào được hả, họ có cho tôi gen IQ cao đâu cơ chứ!”
“...”
Sau lưng có nữ sinh châu đầu ghé tai dùng giọng nói tức giận bàn tán với nhau, Minh Thù cũng vểnh tai nghe được.
Minh Thù kinh ngạc quay đầu, cô ta chỉ vào người đang đứng trên bục giảng phía trước, hỏi: “Kia là Tống Sư Yểu sao?”
Bởi vì quá kích động nên giọng nói rất lớn.
Tiếng Tống Sư Yểu nói chuyện khựng lại một nhịp, nhưng lại không hề tức giận tẹo nào, nói: “Tôi chính là Tống Sư Yểu.”
Vẻ mặt Minh Thù cứng ngắc, đầu óc hỗn loạn, thậm chí không còn tâm trạng để ý tới chuyện mình đang bị những ánh mắt không vui xung quanh vây công.
Ủa gì?? Cô ấy là Tống Sư Yểu? Là giả đúng không? Có khi nào là cùng tên cùng họ? Tống Sư Yểu không phải là một cô nhóc đáng thương vừa bẩn vừa xấu phải chịu hết mọi ngược đãi sao? Người này nhìn có vẻ rất được hoan nghênh mà, Kim Diệu và Kim Ngọc đều đang nghe cô ấy diễn thuyết, cô gái xinh đẹp như tinh linh đó không thể nào là Tống Sư Yểu, là mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ đâu đúng không?
Dù là Thang Khải đã trải qua mưa to gió lớn, giờ khắc này trên mặt cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc và mê mang.
Đừng nói là Minh Thù và Thang Khải, lúc này bình luận ở gian phát sóng trực tiếp này cũng đã tràn ngập dấu chấm hỏi.
Trước khi chương trình bắt đầu bọn họ đã biết được kịch bản đại khái là như thế nào rồi, nhưng bây giờ tất cả những chuyện bày ra trước mặt họ lại hoàn toàn không hề giống kịch bản mà ekip chương trình đã cho họ xem chút nào cả!
Trong trường quay “Ngày phán xét chính nghĩa” của hãng phim Dreamworks thuộc Công ty giải trí Tinh Mộng, nhân viên công tác trong ekip chương trình cũng loạn cào cào cả lên.
“Người của tổ chuyên gia đâu rồi!” Tổng đạo diễn Đàm Uy rống lên.
“Tới rồi đây tới rồi đây!”
Mấy người đàn ông trung niên mặc vest, vóc người béo gầy không đồng nhất đi vào.
Đàm Uy sắc mặt khó coi nói: “Mấy người xem phát sóng trực tiếp chưa? Tại sao bây giờ lại biến thành như vậy? Tống Sư Yểu bây giờ không hề giống những gì mấy người đã dự đoán một chút nào cả!”
“Chuyện này... có lẽ là trong tính cách của Tống Sư Yểu có tính chất đặc biệt nào đó mà chúng ta vẫn chưa biết. Cô ta cũng không phải là một chuỗi trình tự, đâu thể nào hoàn toàn đi theo hướng mà chúng ta đã dự đoán trước được. Trong quá trình trưởng thành tràn đầy biến số cũng là chuyện bình thường mà... Trước mắt xem ra, cô ta lại có thể thoát khỏi cuộc đời mà chúng ta đã thiết lập cho cô ta, tính cách của cô ta có lẽ là rất kiên nghị, con người cũng rất thông minh...”
Đàm Uy sắc mặt khó coi đánh gãy lời nói dong dài của chuyên gia nọ: “Tôi bảo các anh tới đây ca tụng cô ta hả? Tống Sư Yểu là một tội phạm giết người, hơn nữa còn không phục phán quyết của tòa án, hoàn toàn không có chút ăn năn nào đối với chuyện mình đã làm sai. Chương trình của chúng ta chính là muốn khiến cho cô ta chịu đựng sự đau khổ mà gia đình người bị hại đã phải chịu, tra khảo linh hồn cô ta! Nói cho tôi biết cách giải quyết đi!”
Nhóm chuyên gia hai mặt nhìn nhau: “Bây giờ trước tiên phải thăm dò xem rốt cuộc tính cách của cô ta là thế nào đã, sau đó mới tìm chỗ thiếu hụt trong tính cách của cô ta, sau đó nữa sẽ thiết kế cạm bẫy. Nhưng đây không phải là chuyện một sớm một chiều, chúng ta phải xem phát sóng trực tiếp mấy ngày trước đã...”
Sắc mặt Đàm Uy càng khó coi hơn, nhưng không còn cách nào khác nữa rồi. Khi thế giới thực tế ảo bắt đầu, bọn họ đã không thể nào nhúng tay vào tư tưởng và hành vi của NPC được nữa. Mặc dù có thể điều khiển NPC người thật làm một số việc, nhưng tình hình bây giờ đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi khống chế của ekip chương trình rồi, tùy tiện nhúng tay vào thì không hay lắm.
Nếu có quay lại 18 năm cuộc đời của cô ta sau khi tiến vào thế giới thực tế ảo này thì tốt rồi, như thế thì bọn họ cũng có thể truy ngược dòng tìm hiểu xem cô ta đã làm những chuyện gì, tại sao lại biến thành như thế.
Đáng tiếc là họ không có. Họ xem thường người bị phán xét này, nghĩ rằng cô ta và những người bị phán xét trước kia đều như nhau cả, có thể bị bọn họ chơi đùa trong lòng bàn tay.
Ánh mắt của Tống Sư Yểu lướt ngang qua người Thang Khải và Minh Thù, trong lòng vô cùng sung sướng. Biểu cảm cũng đặc sắc lắm đấy.
Trong gian phát sóng trực tiếp nổi lên cơn gió cuộn sấm gào, sự chú ý của những người hâm mộ của Thang Khải và Minh Thù vốn dĩ luôn đặt trên người họ bây giờ đều đã chuyển hết lên người Tống Sư Yểu, thậm chí còn có rất nhiều người không xem chương trình này cũng nghe tin mà tới.
Điều bọn họ muốn xem không phải là cuộc sống tốt đẹp của một tội phạm giết người trong thế giới thực tế ảo! Chương trình này từ mùa đầu tiên cho đến bây giờ chưa từng xuất hiện tình huống như vậy bao giờ, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Rất tốt.
Trước hết quăng ra một quả bom, chuyển dời ánh mắt của tất cả mọi người sang đây, giống như việc vỗ micro trước khi bắt đầu diễn thuyết, cố ý tạo ra âm thanh chói tai để lôi kéo sự chú ý của những học sinh đang ngáp ngắn ngáp dài và phân tâm vậy.
Giọng nói của Tống Sư Yểu càng thêm dịu dàng êm tai, mỗi một câu đều như đang thủ thỉ bên tai, giống như làn gió xuân thấm vào ruột gan, khiến tâm trạng người khác không tự chủ mà trở nên vui vẻ, bình tĩnh trở lại.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT