Editor: Rosaline
Beta: Lilly
Snape xem xong trận đấu của Harry cũng không có đi chào hỏi, mà lại lặng lẽ rời khỏi, trở lại căn nhà ở Spinner's End.
Từ lúc Harry tốt nghiệp, Snape cũng không nghe khuyên ngăn của Dumbledore, từ chức giáo sư Độc dược, về nhà chuyên tâm nghiên cứu độc dược. Nếu như không phải vì còn thấy được ở Harry thế giới này, gã mới lười dạy đám quỷ khổng lồ con này.
Snape đi vào phòng chế thuốc, bắt đầu kế hoạch thực nghiệm độc dược thật tốt. Đầu óc lại có chút thất thần, ngày hôm nay nhìn thấy Harry ở trận thi đấu tinh thần sung túc, biểu hiện xuất sắc như vậy, nói rõ Harry trôi qua rất tốt.
Cũng không biết Harry của gã trôi qua thế nào? Đại khái đã đem gã quên đi rồi đi! Dù sao cũng đã tám năm, đời người có thể có mấy cái tám năm chứ.
Snape thất thần không cẩn thận làm rơi vật phẩm nguy hiểm vào trong vạc nấu, vạc nấu ban đầu đang chậm rãi nóng lên đột nhiên trở nên nóng hẳn lên, lại toát ra bọt khí quỷ dị.
"Ầm!" Phòng chế thuốc vang lên tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Trong nháy mắt mất đi ý thức, Snape cảm thấy chết như vậy cũng tốt. Rốt cuộc cũng được giải thoát, không cần phải sống như cái xác không hồn nữa.
...
Snape là bị mặt trời chiếu tỉnh, gã mờ mịt nheo mắt lại, sau khi thích ứng với ánh nắng mới mở mắt ra.
Quét mắt nhìn xung quanh, thấy mình nằm ở trong phòng ngủ lầu hai, nhưng mà nhà gã lúc nào lại trở nên ngăn nắp sạch sẽ ấm áp như vậy. Toàn bộ trần phòng ngủ không có một hạt bụi, toàn bộ ngăn tủ như được sơn một tầng nước sơn mới, trên bàn đặt một bình hoa dựa vào song cửa sổ, trong bình hoa cắm hoa hướng dương có thể tinh lọc không khí, làm người ta sung sướng. Trên khung cửa sổ treo rèm cửa có màu xanh nhạt và màu trắng, làm cho phòng ngủ có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện. "Tớ sợ rằng tớ không tham gia buổi họp lớp được, bồ cũng biết đó Hermione, tớ muốn chiếu cố Severus."
"Nói thật nhé Harry, giáo sư Snape đã hôn mê hơn hai năm, bồ thực sự dự định cứ tiếp tục chăm sóc thầy ấy như vậy sao? Giáo sư bây giờ dựa theo thuyết pháp của giới Muggle chính là người thực vật, có lẽ cả đời cũng sẽ không tỉnh, bồ vẫn muốn cứ tiêu phí thời gian như vậy sao?"
Thanh âm Harry có chút sa sút, nhưng càng nhiều hơn chính là mong mỏi. "Tớ tin tưởng Severus rồi sẽ tỉnh." Nói rồi, vươn cái tay không cầm kính hai mặt mở cửa phòng ngủ.
"Được rồi! Tớ tôn trọng sự lựa chọn của bồ." Hermione bên trong kính hai mặt vừa dứt lời, chỉ thấy mặt kính run lên, phát ra một tiếng "loảng xoảng", sau đó cũng chỉ có thể thấy ống quần của Harry, rõ ràng kính hai mặt đã rơi xuống đất. "Làm sao vậy Harry? Xảy ra chuyện gì?"
Harry bây giờ căn bản không chú ý được Hermione nói gì, anh ngơ ngác nhìn Severus nằm ở trên giường trợn tròn mắt nhìn về phía mình.
Snape nhìn Harry quanh năm đợi ở phòng chế thuốc, sắc mặt hơi tái, trong lòng mừng rỡ như điên, gã đây là trở lại thế giới lúc đầu, hơn nữa còn là hai năm sau đó.
"Ha..." Thanh âm vừa phát ra, gã mới phát hiện tiếng nói của mình khàn vô cùng.
Nghe được thanh âm khàn khàn, Harry phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhặt kính hai mặt rơi xuống đất lên. "Tớ không sao đâu Hermione, tiệc tối sẽ liên hệ với bồ." Nói xong liền đóng kính hai mặt.
Harry đi vào phòng ngủ, đến bên giường ngồi xuống nâng Snape dậy, để cho gã tựa ở trên người mình, sau đó cầm lấy ly nước trên tủ đầu giường uống một hớp. Sau đó lại nhớ tới Severus đã tỉnh, không thể miệng đối miệng đút nước được, vội vàng nuốt nước xuống biến ra ống hút để vào trong ly nước.
"Sev... Không phải, giáo sư Snape thầy uống nước trước đã."
Động tác của Harry Snape nhìn rất rõ ràng, gã mặt không thay đổi cúi đầu uống nước. Trong lòng còn nghĩ, đây rốt cuộc là Harry chiếm hời từ gã, hay là gã chiếm hời từ Harry.
Harry thấy Snape nước uống đến không sai biệt lắm, liền đem ly nước đặt vào trên tủ đầu giường. Sau đó đứng dậy lót cho gã hai cái đệm, để cho gã dựa vào thoải mái hơn chút.
"Sn... Giáo sư Snape, thầy cảm giác thế nào?"
"Ta có tên, Harry." Thanh âm Snape vẫn có chút khàn khàn như trước.
Harry sửng sốt một chút, Severus vậy lại kêu tên anh, nhất định là anh nghe lầm.
Nhưng mà có thể gọi tên của Severus là tốt rồi, Harry lộ ra nụ cười thật to. "Severus, nhìn thấy thầy tỉnh lại thật sự là quá tốt."
Snape thấy Harry vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ, nhưng trên mặt không có biểu tình gì. Dù sao khi còn bé sinh hoạt áp lực, chưa bao giờ vui vẻ qua, trên mặt càng không xuất hiện nụ cười. Cho dù về sau gặp phải Lily, cũng chỉ là thích trong lòng, trên mặt cũng không lộ rõ, sau đó Lily đã chết, càng trôi qua trong hổ thẹn, thống khổ.
Kết quả hiện tại lại yêu con trai của Lily, thật đúng là đê tiện, không phải là người, mà nếu không đáp lại Harry, làm lơ cảm tình Harry nỗ lực yên lặng trả giá hình như càng không phải là người.
Hơn nữa nếu Merlin lại cho gã cơ hội một lần xuyên qua, vậy gã làm sao có thể xem thường mà buông tha. Lúc này đây, gã nên chủ động theo đuổi Harry.
"Sev..erus," Harry thấy Severus thất thần, có chút bất an hỏi: "Thầy làm sao vậy?" Chẳng lẽ lại dự định phun lời khó nghe gì.
"Không có gì." Snape giật giật ngón tay, có chút cứng ngắc, thân thể càng không làm gì được, dù sao hôn mê hai năm, cơ thể không có tàn lụi đã được coi là tốt rồi, chắc là Harry dùng không ít dược tề tốt đối với thân thể cho gã. "Ngón tay có thể động vài cái, nhưng muốn xuống giường hoạt động sợ rằng cần đến một tháng sau."
"Không sao, chúng ta có thể từ từ mà làm." Harry là tính toán trong đầu thay Severus vui vẻ, sau khi chiến tranh Severus bởi vì thân trúng kịch độc vẫn luôn tê liệt, hai năm trước đột nhiên rơi vào hôn mê trầm trọng, anh khi đó còn tưởng rằng sẽ mất đi Severus, hôm nay thấy gã tỉnh lại thật sự là Merlin phù hộ.
Nhưng mà sau khi Severus khôi phục sẽ đuổi mình đi thôi! Ánh mắt Harry có chút cô đơn.
Snape cũng không biết Harry ủ rũ, gã có chút mệt mỏi dựa vào đệm, dần dần ngủ. Dù sao thân thể gã vốn rất yếu, linh hồn lại mới vừa xuyên qua, thật sự rất cần nghỉ ngơi.
Harry thấy thế, cẩn thận đỡ Severus nằm xuống, cũng đắp chăn mỏng lên. Sau đó kéo rèm cửa sổ che khuất ánh nắng chói mắt, điều bây giờ anh có thể làm chính là trong một tháng khôi phục này chăm sóc Severus thật tốt, tốt nhất là lưu lại hồi ức tốt đẹp, mà không phải một ít kí ức hỏng bét. Như vậy cho dù sau này anh rời khỏi Spinner's End, trở lại nhà Black trống trải cũng sẽ không cảm thấy quá cô tịch.
Sau một tháng Harry tận tâm tận lực chế biến độc dược khôi phục thân thể cho Severus, giúp gã hoạt động tứ chi cứng ngắc, giúp gã sử dụng chân cẳng vô lực để đi đường. Ngoài ra chuyện làn Harry vui vẻ chính là, ngày đó anh không có nghe lầm, Severus nguyện ý gọi tên anh, hơn nữa cũng không phun nọc độc với anh.
Hôm nay, Harry bởi vì thức đêm chế tác độc dược nên nghỉ ngơi trễ, kết quả buổi sáng dậy muộn.
"Nguy rồi, Severus nhất định đã tỉnh, nhưng bữa sáng mình còn chưa có làm nữa!" Harry cuống quít rời giường, nhanh chóng rửa mặt một chút liền chạy ra khỏi phòng, đi xuống lầu, không đợi tiến vào phòng bếp đã nghe được mùi thơm súp thịt bò.
Harry hơi sửng sốt, chậm rãi đi tới phòng bếp, thấy Severus đang dùng tay cách không chỉ huy cái muôi khuấy súp thịt bò. Dáng vẻ nghiêm túc kia, giống như trong nồi lớn đó không phải là súp thịt bò, mà là độc dược cao cấp gì.
Harry nuốt nước miếng, nghe thơm như vậy, bên trong súp cũng sẽ không có rắn độc hoặc mắt cóc thối rữa đi!
Snape quay người lại, vừa lúc thấy Harry. "Harry em tỉnh rồi à, vừa lúc súp thịt bò đã chín, chuẩn bị ăn sáng đi!"
Snape tuy nói muốn theo đuổi Harry, nhưng gã chưa từng theo đuổi người nào, có thể nói là kinh nghiệm bằng không, chuyện duy nhất gã nghĩ tới chính là chăm người ta cho thật tốt. Ăn no, mặc ấm, đừng bị người khác bắt nạt.
"Để em giúp thầy, Severus." Harry thấy động tác Severus thong thả, vội vàng giúp đỡ đem súp bưng ra. Lúc này mới phát hiện trên bàn cơm còn có bánh mì sandwich nướng, còn có chân giò hun khói đã xắt lát, trứng gà ốp-la. Còn có rau dưa salad trước bữa ăn, hoa quả cùng bánh ga-tô sau bữa ăn.
Hình như quá phong phú thì phải!
Harry nhướng mày, ngồi xuống dùng bữa.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
Harry ngẩng đầu, thấy Severus dùng đôi mắt đen kịt của gã nhìn mình chằm chằm vội vàng lộ ra nụ cười. "Ăn ngon." Đừng nói mùi vị không tồi, cho dù mùi vị không ổn anh cũng không dám nói!
Điều làm Harry không nghĩ tới chính là, vài ngày sau đó Severus bỗng nhiên chuẩn bị bữa tiệc lớn cho anh.
Hành vi của Snape, vô luận Harry ở thế giới nào đều sẽ cảm thấy không bình thường. Cho nên Harry rốt cục nhịn không được dùng kính hai mặt liên hệ với Hermione.
"Hermione, tớ cảm thấy gần đây Severus có chút không bình thường, thầy ấy từ lúc có thể hành động như thường liền bỗng nhiên làm đồ ăn ngon cho tớ, xem tớ là heo mà nuôi, bồ nói xem tớ có cần dẫn thầy ấy đến khoa thần kinh của bệnh viện St. Mungo xem một chút hay không."
"Cái này hả, " Hermione trầm ngâm một chút, "Giáo sư Snape dù sao cũng hôn mê hơn hai năm, thần kinh có vấn đề cũng là có khả năng, nếu không ổn bồ liền mang giáo sư đi xem, nhưng mà đừng kích thích đến thầy ấy."
Harry dùng kính hai mặt liên lạc với Hermione xong, lại liên lạc với Malfoy.
Trong kính hai mặt, Malfoy mang bộ dạng lén lén lút lút. "Đầu sẹo mày lại liên lạc với tao làm gì?"
"Malfoy, Severus từ lúc hành động như thường liền mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho tao, tao cảm thấy thầy ấy không quá bình thường."
Malfoy hạ giọng, "Đương nhiên không bình thường, viện trưởng lúc nào lại đối xử tốt với mày như vậy chứ, còn mày nữa không có chuyện gì đừng liên lạc với tao, làm cho vợ tao vẫn luôn hoài nghi chúng ta có quan hệ mờ ám gì."
"Xin lỗi, sau này sẽ không." Harry tắt kính hai mặt, quyết định mang Severus đến bệnh viện St.Mungo kiểm tra một chút.
Kết quả vừa mới xoay người liền thấy Severus mặt đen đứng sau lưng anh. "Sev..."
Snape vẻ mặt âm trầm, xoay người lên lầu trở lại phòng ngủ, "Phanh!" Một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.
Khuôn mặt Harry vốn dĩ được nuôi đến hồng hào trong nháy mắt trắng xanh, anh hình như đắc tội Severus rồi.
Harry mím môi, lên lầu trở lại phòng mình thu dọn đồ đạc, dù sao Severus cũng ổn lắm rồi, anh nên rời khỏi.
Harry mang theo hành lý mới vừa đi ra khỏi phòng, phía sau liền vang lên thanh âm của Severus.
"Em muốn đi đâu?"
Harry xoay người nhìn về phía Severus đang ở cửa phòng ngủ chính mở ra. "Em quay về nhà cũ Black."
"Quay về chỗ đó làm gì, đây không phải là nhà của em sao?"
Harry hoài nghi tai mình nghe lầm, đã thấy Severus đến gần, cũng đột nhiên ôm lấy mình. "Em không thích nơi này sao? Harry."
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Harry có chút lơ mơ, nhưng vẫn vô ý thức vươn tay nắm chặt áo choàng của Severus. "Không, em thích."
——————————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kết thúc, kế tiếp lấp cái hố ngôn tình, chờ lấp xong liền mở ra một quyển đồng nghiệp hp về giáo sư Snape. Chúc các tiểu khả ái đọc sách vui vẻ.
← Chương trước: Chương 15: TÁM NĂM SAU←
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT