Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Tám năm sau.

Hermione ăn mặc quần áo hưu nhàn trở lại Hang Sóc, tóc lại chải cẩn thận tỉ mỉ. Cùng mẹ Molly lên tiếng chào hỏi xong liền đến phòng ngủ của Ginny.

"Chuẩn bị thế nào Ginny? Có thể xuất phát rồi chứ?"

"A! Hermione, chị xem em mặc quần áo này thế nào? Có thể quá khoa trương hay không." Ginny vội vàng quay một vòng ở trước mặt Hermione.

Hermione xem xét quần áo Ginny, thấy phía sau buộc nơ bướm, dùng đũa phép điểm xuống, nơ bướm lập tức biến thành ghim cài màu tím thủy tinh.

"Chị dâu thân mến, thẩm mỹ của chị so với mẹ em khá hơn nhiều."

"Ginny, nếu để cho mẹ Molly nghe được em nói như vậy, mẹ sẽ đau lòng đó."

"Vậy chị nhất định phải giữ bí mật cho em."

Hermione nhìn thời gian, "Chúng ta cần phải đi, tí nữa nhìn thấy Harris, em dù sao cũng đừng nhìn chằm chằm bụng người ta, Harris sẽ lúng túng, hơn nữa cũng rất thất lễ."

"Được chị dâu, chị đừng nói nữa, tháng trước gặp mặt là em không tốt, lần này em sẽ chú ý."

Hermione lấy khóa cảng ra, để Ginny nắm chặt, sau đó dùng khóa cảng đi tới địa điểm đã ước định.

"Hermione, Ginny, các cậu tới rồi." Neville vẫn bị vây trong tình trạng khẩn trương chủ động chào hỏi trước.

"Phụ nữ cũng thật phiền, sao lại chậm như vậy." Ron vẫn luôn không biết nói chuyện, vừa dứt lời đã bị Hermione đánh một cái.

Ginny mặc kệ anh trai ngu xuẩn của mình, cùng Neville chào hỏi."Đã lâu không gặp Neville, nghe nói anh thi vào sở sự vụ Muggle Bộ Pháp thuật, đồng nghiệp chỗ đó thế nào? Ở chung tốt không?"

"Cũng ổn, có một ít đồng nghiệp vẫn là rất dễ nói chuyện."

Ginny gật đầu, nhìn về phía Harris cùng Malfoy. "Chào cậu, rất vui lại thấy các cậu."

"Xin chào Ginny." Harris có chút không được tự nhiên lên tiếng chào.

Malfoy gật đầu một cái, vịn ở eo của Harris, "Chúng ta đi lên đi! Bằng không thì một hồi người càng nhiều."

"Được." Harris lên tiếng trả lời, tự động đem tay đặt vào trên cái bụng hơi nhô lên dù đã bị áo choàng che khuất.

Ginny nhịn không được trộm liếc một cái, sau đó cùng anh trai ngu xuẩn chào hỏi.

Vài người đem Harris vây vào giữa một cách tự nhiên, dù sao trong bụng cậu còn có một đứa nhỏ nữa đó! Hiện tại chính là đối tượng bảo hộ trọng điểm.

Đến chỗ ngồi cao cấp, vài người đều thở phào nhẹ nhõm. Ngay từ đầu khá tốt, về sau người liền đông đúc hơn nhiều.

"Hay là một hồi trận đấu Quidditch kết thúc, chúng ta chờ tan cuộc rồi hãy rời đi đi!" Ngay cả Ron thô lỗ trong lòng cũng còn sợ hãi.

Những người khác gật đầu, biểu thị tán thành.

Lực chú ý của Harris lại hoàn toàn trên bánh gato cung cấp miễn phí trong bao sương cao cấp, vừa định cầm khối bánh gato đã bị Draco ngăn cản.

"Đừng ăn cái này, mẹ có chuẩn bị điểm tâm cho em mà." Draco nói rồi, từ trong túi lấy ra bánh táo, bánh ô mai, còn có nước ô mai và sữa tươi.

Hermione lộ ra nụ cười, "Harris thật sự là quá hạnh phúc." Nếu không phải bận rộn công việc ở Bộ Pháp thuật, cô cũng muốn có em bé nhanh một chút.

Ron ở bên cạnh hừ một tiếng, lập tức bị Hermione trừng mắt một cái. "Anh hừ cái gì, hiện tại ai mà không biết Malfoy là người đàn ông của gia đình."

Ron liếc mắt, "Tên đó đó là sợ không biểu hiện tốt một chút, liền bị Harris đá."

Draco vậy mà lại tốt tính không có phản bác, anh không phải sợ Harris đem anh đá đi, mà là sợ Harris hoài nghi anh bên ngoài có người liền đem anh đá.

Thật sự là Harris từ lúc mang thai liền trở nên mẫn cảm hơn so với trước đây, luôn luôn nghi thần nghi quỷ, nếu anh không biểu hiện tốt một chút, không đúng hạn về nhà bồi Harris, dỗ Harris vui vẻ, Harris nhất định sẽ ôm bụng về nhà mẹ đẻ. Sau đó hai ông anh vợ tiện nghi sẽ ngăn cản anh đón Harris về nhà, ngẫm lại hình ảnh kia Draco liền cảm thấy đau đầu, cho nên nhất định phải ngăn chặn loại chuyện đó phát sinh. Dù sao anh thật vất vả mới cưới được Harris.

Harris căn bản không biết tâm tư nhỏ của Draco, nó mở túi lấy ra ly giữ nhiệt chứa sữa tươi nóng, ùng ục ùng ục uống vài miếng. Kỳ thực nó vẫn có hơi oán niệm, cho dù nó cố gắng thế nào vóc dáng chỉ đến cằm của Draco, rõ ràng người nhà Morton đều có vóc người cao lớn, hai người anh trai của nó còn cao hơn 1m9, tại sao đến nó lại biến thành vóc dáng nhỏ bé. Hiện tại vận động không dám làm, chỉ có thể dựa vào uống sữa tươi.

Harris nghĩ vậy, lại uống vài hớp sữa tươi rồi mới ăn bánh táo.

...

Trên lầu, trong bao sương cao cấp, mấy quan viên Bộ Pháp thuật đang cùng những quan viên Bộ Pháp thuật quốc gia khác nói chuyện.

Fudge Cornelius chỉ một người tuổi trẻ sau lưng."Vị này chính là sở trưởng sở pháp vụ trẻ tuổi nhất của Bộ Pháp thuật chúng ta Cedric Diggory."

"Chào các ngài, rất hân hạnh được biết mọi người."

"Sở trưởng Diggory thật sự là tuổi trẻ tài cao! Không giống con ta chỉ biết cùng những sinh vật thần kỳ kia giao du." Quan viên Bộ Pháp thuật Hà Lan tuy rằng ngoài miệng oán giận như vậy, nhưng trên mặt rõ ràng vì con trai cảm thấy tự hào.

"Sở quản lý sinh vật huyền bí vẫn rất có không gian thăng chức, hơn nữa người tuổi trẻ nên có không gian phát triển."

"Quấy rầy các vị, chúng ta chỉ là đến chào hỏi thôi."

Cedric nghe tiếng, xoay người nhìn lại, thấy Kurt Gaunt đi vào ghế lô, Lucius Malfoy đi theo phía sau.

"Một chút cũng không quấy rầy." Fudge. Cornelius cười ha hả giới thiệu, "Hai vị này là xí nghiệp gia nổi danh nhất chỗ chúng ta, xí nghiệp đều trải dài đến cả giới Muggle."

"Phải không? Vậy cũng thật là lợi hại."

Mọi người chào hỏi lẫn nhau, Lucius chủ động cùng các quan viên Bộ Pháp thuật chu toàn, Kurt Gaunt lại cùng Cedric nói chuyện.

"Xem ra ngươi trôi qua không sai."

"Đó là đương nhiên, công tác thuận lợi, gia đình hạnh phúc, Cho mùa xuân năm nay mới vừa sinh một bé trai cho ta, qua hai năm sinh một bé gái nữa thì càng mỹ mãn." Cedric nói có chút đắc ý, lập tức hỏi Kurt Gaunt. "Còn ngươi? Trôi qua thế nào?"

"Ta còn có thể thế nào? Vội vàng theo đuổi vợ chứ sao!"

Cedric nhịn không được trêu chọc, "Theo đuổi nhiều năm như vậy, cũng không thấy ngươi đem vợ lấy về nhà nha!"

Lời này của Cedric lại đâm vào lòng Kurt Gaunt. "Có thể nói chuyện dễ nghe một chút được không, ta đã chịu đựng không đố kị với ngươi, ngươi sao lại trào phúng ta như vậy."

"Vậy ngươi và Harry thế nào? Có tiến hơn một bước không?"

Kurt Gaunt vẻ mặt bất đắc dĩ vươn cổ tay, lộ ra dấu răng rõ ràng. "Bị cắn có tính không?"

Cedric sửng sốt một chút, "Ngươi đắc tội Harry chỗ nào?"

"Ta đánh cha đỡ đầu của em ấy."

Cedric dở khóc dở cười, "Ngươi sao lại càng ngày càng ấu trĩ như vậy, thế mà lại động thủ đánh người."

"Ai bảo con chó ngu xuẩn kia vẫn luôn nói xấu ta ở trước mặt Harry, còn thường thường nhảy đến trước mắt ta khiêu khích, ta có thể nhịn đến bây giờ đã rất có tu dưỡng."

"Vậy cũng đúng, nếu như là trước đây đã sớm để cho hắn gặp Merlin."

"Đùng!" Trên bầu trời pháo hoa sáng lên, bắt đầu biểu diễn trước trận đấu.

"Ta về ghế lô trước." Kurt Gaunt nói xong, nhìn về phía Lucius.

Lucius mặc dù nói chuyện với các quan viên, nhưng vẫn phân chút chú ý tới Kurt Gaunt cùng Cedric, vừa thấy Kurt Gaunt nhìn về phía hắn, vội vàng lễ phép cùng các quan viên cáo từ, theo Kurt Gaunt rời khỏi ghế lô.

....

Dưới lầu, Ginny cùng Neville dựa vào làn can nhìn màn biểu diễn đặc sắc.

Neville nhìn một chút, quay đầu nhìn Ginny, "Em ngày hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp."

Ginny quay đầu nhìn Neville liếc mắt, "Cảm ơn anh." Lập tức nhìn về phía trận thi đấu, trên màn đã bắt đầu giới thiệu đội viên.

"Mau nhìn kìa, là Harry."

Harry cưỡi Tia Chớp 2002 ở trên trận thi đấu bay một vòng, cậu bây giờ là Tầm thủ ưu tú nhất đội England, cũng là ngôi sao cầu thủ đẹp trai nhất. Trên màn ảnh lớn Harry có vẻ hăng hái, khiến người ta cảm thấy cao không thể với tới.

Ginny quay đầu hỏi Neville, "Anh tỏ tình với Harry rồi chứ?"

Neville cả mặt đều đỏ thẫm, "Không có, nhất định sẽ bị cự tuyệt, còn em?"

"Em cũng không có, lỡ như thông báo bị cự tuyệt thì xấu hổ lắm! Hiện tại loại quan hệ bạn bè này cũng tốt vô cùng."

"Ừ." Neville gật đầu biểu thị tán thành, lập tức nhìn Ginny, "Muốn... Nếu không chúng ta thử xem."

Lúc này trong sân vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, Ginny không có nghe Neville nói gì. "Anh nói cái gì? Lớn tiếng hơn một chút đi."

Neville lấy hết dũng khí, cất cao giọng."Anh nói, chúng ta thử nói chuyện yêu đương xem."

Ginny nghe rõ Neville nói, lộ ra nụ cười, "Được! Vậy thử xem."

...

Harry thi đấu xong, cùng các bằng hữu lên tiếng chào hỏi, mới vừa nói mấy câu đã bị các đồng đội lôi đi.

Đến lều bạt dùng để nghỉ ngơi, không đợi đi vào đã bị người ái mộ ngăn cản.

"AAA... Harry, em rất thích anh, ký tên cho em đi!"

"Được, " Harry tiếp nhận bút cùng ảnh chụp không tiếng động, ký tên của mình trên đó, thấy đối phương là học sinh, lại viết thêm mấy câu về học tập. "Thân gửi, thi cử phải cố gắng lên nhé!"

"A ~ cảm ơn anh!"

Người ái mộ lớn tuổi hơn một chút, lá gan cũng lớn hơn một chút, vậy mà lại ở trước mặt của mọi người tỏ tình với Harry. "Harry, em rất yêu anh, hẹn hò với em đi!"

Mặt Harry đỏ lên, đối với người ái mộ quá nhiệt tình cậu vẫn có chút không thích ứng, các đồng đội lại ồn ào.

"Thật náo nhiệt sao?" Đột nhiên vang lên tiếng của một người đàn ông đánh gãy thanh âm ồn ào.

Đội trưởng Anthony nhìn về phía người đàn ông cao lớn chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở vòng ngoài, lập tức đem Harry đẩy về phía trước một chút. "Harry, hộ hoa sứ giả của em tới kìa."

Những người ái mộ cũng đều tránh ra, không thể trách bọn họ kinh sợ, thật sự là khí tràng của người đàn ông này quá cường đại.

Harry có chút không tình nguyện đi tới trước mặt người đàn ông cao cao lớn, "Sao anh lại tới đây?"

"Tới xem trận đấu của em, bằng không lại không thấy được em." Thanh âm lại có chút ấm ức.

Harry không được tự nhiên quay đầu nói với Anthony: "Đội trưởng, em đi ra ngoài một chút, chốc lát nữa tham gia tiệc ăn mừng."

"Đi thôi đi thôi, không trở lại cũng không có chuyện gì."

Lời Anthony nói Harry coi như không nghe được, cắm đầu đi tới chỗ yên lặng, cậu tin tưởng Kurt Gaunt sẽ đuổi kịp.

Kurt Gaunt thấy chung quanh không có người nào, liền kéo Harry. "Còn tức giận à! Em cũng không phải không biết tính cách của cha đỡ đầu em, thật không thể toàn bộ đều trách ta được."

"Nhưng chú ấy dù sao cũng là người thân duy nhất của em."

"Được, ta lần sau nhất định sẽ trốn hắn được chưa!"

Harry thấy Kurt Gaunt mang bộ dạng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, không nhịn cười được một chút. "Không cần, em đã nói với cha đỡ đầu rồi, chú ấy sẽ không tới cho anh thêm ít ngột ngạt đâu."

Kurt Gaunt thấy Harry nở nụ cười, cũng đem sự tình giải quyết rồi, tâm tình không khỏi tốt hơn nhiều. "Harry, gọi tên ta được không?"

"Kurt, làm sao vậy?"

"Em có biết ý nghĩa tên của ta không?"

"... trong tiếng Hà Lan hình như có nghĩa là khôn ngoan."

Kurt Gaunt đem Harry kéo vào lòng ôm chặt, "Nhưng tên của ta trong tiếng Romania, hòa ái, có trách nhiệm, yêu gia đình; Harry, để ta cho em một mái nhà được không?"

Harry không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, nhưng trong mắt Kurt Gaunt, đây là ngầm cho phép.

Tám năm không có chờ không, y rốt cuộc có hi vọng.

← Chương trước: Chương 14: MÊ HOẶC CÙNG XOAY THỜI GIAN←

→Chương sau: Chương 16: PHIÊN NGOẠI CỦA SNAPE→

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play