Editor: Rosaline
Beta: Lilly
Kurt Gaunt mặc áo sơ mi trắng vào cho Harry, vừa muốn giúp cậu cài cúc áo liền bị cự tuyệt.
"Giáo sư, em có thể tự làm." Harry có chút không được tự nhiên rất nhanh cài cúc áo áo sơmi lên.
Kurt Gaunt không nói gì, cầm lấy áo choàng phù thủy đưa cho Harry.
Harry mặc áo choàng phù thủy xong, kết quả trận đấu cũng được công bố.
Thành tích ở trận đấu thứ hai của Harry đứng thứ nhất, có thể nói biểu hiện tương đối khá. Anh em cặp song sinh đều thu xếp cấp cho Harry tiệc chúc mừng một chút, Harry lại cảm thấy không cần phải như vậy liền cự tuyệt. Nhưng anh em cặp song sinh không phải dễ cự tuyệt như vậy, một trái một phải vòng qua Harry đi mất, căn bản không cho Harry cơ hội phản bác. Ron lôi kéo Hermione, Harris cùng các học sinh của Gryffindor đều theo ở phía sau sau ồn ào nói muốn chúc mừng.
Kurt Gaunt nhìn bóng lưng của bọn họ, không có tiến lên ngăn cản. Đây là thời gian sung sướng thuộc về Harry cùng các bằng hữu, y không có lý do gì đi ngăn cản, cũng không muốn đi ngăn cản.
Harry trước đây sống quá mệt mỏi, hiện tại nên vô ưu vô lự, vui vui vẻ vẻ.
Kurt Gaunt nghĩ vậy, trong lúc vô ý thấy Snape đứng ở phương hướng của Slytherin. Đối phương nhận thấy được tầm mắt của y, tinh thần không tốt xoay người đi.
Kể từ từ ngày đó đem lời nói nói ra, Snape liền trở nên tinh thần hoảng hốt, phảng phất đối với chuyện gì đều không thế để ý được.
....
Trận đấu thứ hai qua đi, các học sinh lại trải qua ngày tháng liều mạng học tập, dù sao luận văn mới là trọng yếu nhất.
Harry cùng Ron hoang mang rối loạn chạy đến cửa phòng học độc dược, thấy Snape đã viết phối phương độc dược lên bảng đen, lập tức sắc mặt trắng nhợt.
Chết thật, đến muộn rồi.
"Rắc" phấn viết đáng thương bị bẻ hai đoạn.
Snape xoay người, sắc mặt âm trầm, "Dũng sĩ Potter chẳng lẽ còn muốn ta mời trò tiến vào phòng học sao?" Nói xong, đem phấn viết ném về phía Ron.
Ron bị phấn đánh lên trán, vẻ mặt lơ mơ. Trong lòng nhịn không được oán giận: Lão dơi già ngươi nói Harry, đánh ta làm gì.
"Xin lỗi giáo sư Snape, chúng ta đi vào ngay." Harry cuống quít lôi kéo Ron đi vào phòng học, tìm một chỗ trống ngồi xuống, lập tức dựa theo phối phương độc dược trên bảng đen chế biến độc dược.
Mặt Snape không thay đổi đi xem xét động tác chế biến độc dược của các học sinh, trong lòng lại đầy tâm sự.
Mấy ngày này gã một mực nhớ gã rốt cuộc làm sao xuyên tới đây, chẳng lẽ gã ở thế giới cũ đã chết, cho nên hồn mới xuyên qua.
Vậy Harry chiếu cố ta có phải được giải thoát rồi không, không bao giờ phải chiếu cố một cái lão dơi già âm trầm lời nói lại ác độc nữa.
Lập tức lại nghĩ đến, nếu Harry có ý với gã, gã vừa chết đi Harry chẳng phải sẽ tan vỡ sao.
Vừa nghĩ tới Harry sẽ vì gã thống khổ, Snape đã cảm thấy nghiệp chướng nặng nề. Gã vốn đã thiếu Lily, lần này lại thiếu con trai của cô, hơn nữa còn thiếu nợ tình. Sau này khi chết đi, cho dù đối mặt với Lily của thế giới này gã cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp cô nữa.
Ánh mắt Snape chậm rãi liếc về phía Harry nhỏ, bây giờ gã còn có thể làm những gì, điều gã có thể làm, có thể bồi thường, chính là chiếu cố thật tốt Harry của thế giới này. Bằng không thì, gã ngay cả động lực sống tiếp cũng không có.
Cả tiết học, Harry như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than, cậu dù sao vẫn cảm giác được giáo sư Snape thường thường chăm chú nhìn cậu, giống như muốn xoi mói cậu cái gì đó. Cho nên Harry nỗ lực làm ra động tác tiêu chuẩn, nghiêm ngặt dựa theo phối phương chế biến độc dược, tranh thủ làm ra dược tề tốt nhất, để cho giáo sư Snape nhìn không ra sai sót gì.
Mắt thấy sắp tan học, Harry cuối cùng cũng đem dược tề chế biến tốt, Ron làm trợ thủ cho cậu rốt cục cũng thả lỏng.
Mặt Snape không thay đổi nhìn dược tề màu xanh biếc một chút, "Không tôi, Gryffindor thêm mười điểm." Nói xong, xoay người rời khỏi.
Harry ngẩn người, còn cho là mình nghe lầm.
Nhưng Ron ở bên cạnh trừng mắt nhìn, hạ giọng, "Là tớ nghe lầm sao? Lão dơi già dĩ nhiên sẽ cho chúng ta thêm điểm." Vừa dứt lời, chỉ thấy Snape đi không bao xa mặt đen lại xoay người.
"Ron Weasley, chửi bới giáo sư trừ hai mươi điểm."
Trong phòng học vang lên tiếng kêu thảm thiết của Ron, "Ngao... Hermione sẽ đánh chết ta." Gào rú xong, chột dạ không dám liếc mắt nhìn Hermione, nhưng tai lại nghe thấy Hermione hừ lạnh.
Xong, không chết cũng bị lột da.
Kỳ thực hắn cũng biết Hermione không có độc ác như vậy, chính là đánh hắn một trận, để cho hắn tăng trí nhớ một chút, nhưng hắn vẫn sợ chứ! Sợ Hermione đánh xong sẽ không để ý đến hắn, sợ Viktor thừa cơ chen vào, sợ Hermione kết giao với Viktor. Tuy rằng hắn không biết tại sao lại sợ những thứ này, nhưng trong đầu óc hắn vẫn sợ hãi như vậy!
...
Arthur Weasley ngày hôm nay phải trực, mới vừa xử lý xong mấy cái vật phẩm của giới Muggle, không đợi hắn tan tầm đã nghe thấy ở bên ngoài chợt vang lên tiếng nổ mạnh. Cầm lấy đũa phép trên bàn làm việc mở cửa đi ra ngoài, thấy ở bên ngoài đã nát bét.
Arthur Weasley nắm một cái nữ đồng nghiệp cuống quýt chạy trốn, "Chuyện gì xảy ra?"
Nữ đồng nghiệp sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt lộ ra khủng hoảng, "Là Tử thần Thực tử... Tử thần Thực tử công tiến vào Bộ Pháp thuật."
Arthur Weasley nhớ tới đồng sự của phòng làm việc Auror cần đi công tác thì đi công tác, xin nghỉ thì đã xin nghỉ, không khỏi cảm thấy đau đầu. Hắn có thể làm gì chứ, chỉ có thể kiên trì giơ đũa phép vọt tới phía trước, nhưng hắn mới vừa tung ra mấy cái pháp thuật công kích liền thấy Bộ trưởng Fudge. Cornelius mang theo không ít Auror vốn nên đi công tác, xin nghỉ xuất hiện.
Thay vì nói Bộ Pháp thuật đã bị Tử thần Thực tử công kích, càng giống như là Bộ Pháp thuật nhận được tin tức sớm xếp đặt mai phục.
Arthur Weasley tuy rằng không phải là người quá thông minh, nhưng vẫn nhận thấy sự kỳ quặc trong đó.
Công kích của Auror so với phù thuỷ phổ thông lợi hại hơn nhiều, cũng không lâu sau đó các Tử thần Thực tử bị giết chết, số còn lại thì chạy trốn, còn có mấy người thụ thương bị bắt.
Fudge Cornelius đối với biểu hiện của các Auror rất hài lòng, đặc biệt là mấy người Auror mới nhậm chức.
Khen ngợi xong, Fudge Cornelius trở về phòng làm việc.
"Xem ra sự tình rất thuận lợi." Người nói chuyện trong tay chống gậy chống, mặc trên người phục sức quý tộc rườm rà, kết hợp với mái tóc dài màu bạch kim xinh đẹp có vẻ càng thêm chói lọi.
Fudge Cornelius có chút hưng phấn, "Tiếc là ngài không thấy được, chúng ta không chỉ bắt không ít Tử thần Thực tử, còn giết không ít."
"Vậy rất tốt, tin tưởng sau này chúng ta cũng có thể hợp tác vui vẻ."
"Đương nhiên, " Fudge. Cornelius bình ổn tâm tình kích động."Bất quá bán đứng Chúa tể Hắc Ám như thế ngài không sợ sao? Lucius."
Lucius mím môi, nói không sợ là giả, nhưng những thứ này đều là Chúa tể Hắc Ám dùng thư phân phó để hắn làm như thế. Tuy rằng không rõ Chúa tể Hắc Ám có âm mưu gì, nhưng hắn chỉ có thể chấp hành, dù sao mạng của hắn còn đang nắm trong tay Chúa tể Hắc Ám.
Nghĩ vậy, tay mất tự nhiên sờ cánh tay một cái, cho dù cách lớp quần áo, hắn cũng có thể cảm giác được Dấu hiệu Hắc ám có bao nhiêu dữ tợn.
"Ta còn không thèm để ý, ngươi có cái gì phải lo lắng." Lucius nhanh chóng chuyển đề tài "Mấy người ta giới thiệu cho ngươi thế nào?"
"Không tồi, năng lực làm việc mạnh mẽ, đều rất đáng giá bổ nhiệm."
Lucius ở trong lòng nhịn không được cười châm chọc. Có thể không mạnh mẽ sao? Bọn họ đều là Tử thần Thực tử ẩn dấu sâu nhất, ngay cả hắn cũng phải nhìn thư của Chúa tể Hắc Ám mới biết được.
"Vậy là tốt rồi, tuy nói thu không ít tiền, nhưng dù sao cũng là giới thiệu cho ngươi dùng, nếu đều là giá áo túi cơm* ta cũng cảm thấy mất mặt xấu hổ." Lucius một bộ dáng vẻ "Ta cũng là lấy tiền làm việc tại không có biện pháp".
*người vô tích sự, kẻ bất tài
...
Arthur Weasley sau khi tan việc, dùng bột Floo đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng Hogwarts, cũng đem chuyện ngày hôm nay Tử thần Thực tử công kích Bộ Pháp thuật, Bộ Pháp thuật lại sớm sắp đặt mai phục mà nói một lần.
Dumbledore nghe Arthur Weasley nói xong, cau mày.
"Còn nữa, gần nhất Bộ Pháp thuật có thêm không ít viên chức mới, tôi nghĩ bây giờ là thời kỳ đặc biệt liền âm thầm tra xét một chút, cũng không có chỗ khả nghi."
Dumbledore gật đầu, "Anh làm tốt lắm, đi về nghỉ ngơi trước đi! Trễ như thế không quay về, Molly sẽ lo lắng cho anh."
"Tôi đây về nhà trước." Arthur Weasley nói xong, dùng bột Floo rời khỏi Hogwarts.
Dumbledore cầm mắt kính hình bán nguyệt, xoa xoa cánh mũi, cảm thấy uể oải vô cùng. Mở ngăn kéo lấy ra một phần tờ giấy từ trong chiếc cúp lửa, nhìn tên phía trên, không chỉ có cảm thấy đau đầu, đến răng cũng càng đau.
Trên tờ giấy vậy mà lại viết, trân bảo của Cedric Diggory: Xếp hạng nhất là Cho Chang, thứ nhì là Harry Potter, thứ ba, thứ tư là vợ chồng Diggory, mà cái tên thứ năm đến cái tên cuối cùng đều là tên của Tử thần Thực tử.
Một học sinh của Hufflepuff dĩ nhiên sẽ coi Tử thần Thực tử là trân bảo, như vậy chân tướng chỉ có một, trên người của đứa bé này có một khối hồn phiến của Chúa tể Hắc Ám.
Chuyện duy nhất đáng được ăn mừng chính là, Cedric hình như chỉ dung hợp hồn phiến của Chúa tể Hắc Ám, cũng không có triệt để biến thành Chúa tể Hắc Ám, bằng không thì giới pháp thuật lại càng thêm hỗn loạn.
Bất quá đối với Cedric vẫn phải thận trọng đối đãi, ai biết đứa nhỏ đó sau này có thể hắc hóa, biến thành Chúa tể Hắc Ám thứ ba hay không.
Dumbledore lần thứ hai xoa xoa cánh mũi, một lần nữa mang mắt kính bán nguyệt lên, sau đó đem tờ giấy kia đốt rụi.
——————————————————————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Những thứ này trước tiên, ngày kia cuộc tranh tài thứ ba chương thứ mười ba, bởi vì là ngắn cho nên còn có mấy chương liền lại phải kết thúc.
Sau đó lấp cái hố ngôn tình, cảm giác hứng thú khi tiểu khả ái có thể đâm chuyên mục cất dấu, không có hứng thú liền nhìn náo nhiệt.
← Chương trước: Chương 11: TRẬN THI ĐẤU THỨ HAI←
→Chương sau: Chương 13: TRẬN THI ĐẤU THỨ BA CÙNG CÔNG KÍCH CỦA TỬ THẦN THỰC TỬ→
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT