Ngày tiên sinh xuất viện, Nhâm Cận từ đầu đến cuối đều ôm y vào lòng như sợ y biến mất, cảm giác lần đầu ra cửa cũng không quá tệ, vì Nhâm Cận luôn ôm chặt y, y không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập có lực của Nhâm Cận.
Sau khi về đến nhà, hắn đưa y đi một vòng quanh phòng, tỉ mỉ giới thiệu mọi thứ trong phòng với y, cuối cùng, tiên sinh mệt mỏi nên ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Nhâm Cận từ trong vườn hái lấy một cành hoa dâm bụt, hương hoa rất nhẹ, hắn đưa hoa đến trước mặt tiên sinh: "tiên sinh, tôi ở trong vườn trồng loài hoa mà ngài thích, giống y như trước đây."
Tiên sinh cầm lấy hoa, lấy đóa hoa cài tên đầu Nhâm Cận, nhưng tay y dừng lại giữa không trung, y không tìm thấy vị trí của Nhâm Cận, cứng đờ rút tay lại.
Nhâm Cận nắm lấy cổ tay tiên sinh, dùng tay y mang hoa đặt lên đầu mình: “Tiên sinh.”
Tiên sinh mỉm cười đặt tay lên người hắn, nhẹ nói: "Nhâm Cận."
Nhâm Cận tiến đến hôn lên môi của tiên sinh, tiên sinh ôm lấy cổ hắn, Nhâm Cận giống như một con chó to xác cọ cổ tiên sinh, hôn y một cách kiềm chế, khàn giọng gọi, "tiên sinh, tiên sinh..."
“Nhâm Cận, trên người ta có rất nhiều vết sẹo… rất xấu xí.” Giọng tiên sinh thổn thức, như thể y không thể kìm lại được. Sau khi tỉnh dậy, tâm tình tiên sinh luôn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng rất ít nói, ít cười, luôn ở một mình thẫn thờ, không biết đang nghĩ gì…
“Tiên sinh, tôi rất yêu ngài, vô cùng vô cùng yêu ngài.” Nhâm Cận nâng mặt của tiên sinh lên, lau đi những giọt nước mắt, cẩn thận hôn lên môi y, hết lần này đến lần khác.
Nhâm Cận ôm chầm lấy tiên sinh vỗ nhẹ vào lưng y nói: "Tiên sinh, tôi rất yêu ngài, cho nên đừng đem tôi nhốt bên ngoài nữa, tôi rất sợ."
Nhâm Cận cảm thấy rằng mặc dù lúc này hắn đang ôm tiên sinh, nhưng tâm tiên sinh lại cách hắn rất xa.
Tiên sinh mang đầu vùi vào ngực Nhâm Cận, nhỏ tiếng nói: "Ta thậm chí không thể nhìn thấy dáng vẻ của em, trên người ta có rất nhiều sẹo, đến cả sách cũng không thể đọc, ta không biết mình nên làm gì, cái gì cũng không làm được... "
“Tôi sẽ luôn nhớ hình dáng của tiên sinh, ngài nhìn không thấy tôi cũng không sao, tiên sinh.” Giọng Nhâm Cận khàn khàn, “ngài thích đọc sách, tôi có thể đọc cho ngài nghe, lúc nhỏ tiên sinh đã dạy tôi biết chữ, bây giờ tôi có thể đọc sách cho tiên sinh, tiên sinh, tôi không muốn ngài nghĩ nhiều như vậy, ngài không suy xét suy nghĩ của tôi, cũng giống như không cần tôi vậy.”
Mắt tiên sinh đỏ bừng, thậm chí chóp mũi cũng đỏ, Nhâm Cận không thể không hôn y. Tiên sinh mím môi cười: "Ngu ngốc, ta cần em, ta chỉ có em thôi."
“Tôi cũng chỉ có tiên sinh, từ nhỏ đến lớn đều chỉ có tiên sinh.” Nhâm Cận hôn lên cổ tiên sinh như thể tuyên bố chủ quyền.
...
Sau đó, mỗi chiều Nhâm Cận thường đọc sách cho tiên sinh nghe ở ban công, mặt tiên sinh cũng cười tươi hơn rất nhiều, khi đọc đến chỗ xấu hổ Nhâm Cận còn đỏ mặt. Tiên sinh có lúc còn trêu chọc hắn vài câu, Nhâm Cận chỉ có thể lúng túng kêu "Tiên sinh ……"
Trưa nay sau khi ăn cơm xong, tiên sinh đang ngồi trên ban công nghịch hoa, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng trẻ con, y giật mình, lưng cứng đờ hét lên: "Nhâm Cận! Nhâm Cận!"
Tay của tiên sinh bị một cậu bé nắm lấy, theo bản năng y lùi lại, nhưng lại vấp phải chiếc ghế phía sau, bình hoa trên bàn trà rơi xuống đất, tiếng sứ vỡ vụn vọng lại bên tai, y kinh hoàng hét lên.
Nhâm Cận nghe thấy âm thanh hỗn loạn, nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy bọn trẻ sợ hãi dựa vào tủ sách, tiên sinh ngã xuống đất, bên cạnh còn có một đống mảnh sứ.
Nhâm Cận vội vàng bế tiên sinh lên giường, vuốt nhẹ lưngy rồi nói: "Tiên sinh là tôi, đừng sợ, đừng sợ."
Tiên sinh quẹt một giọt nước mắt bên mắt trái, căn bản không nghe thấy lời Nhâm Cận, y vẫn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Nhâm Cận dắt bọn trẻ đi, bọn trẻ cũng sợ hãi, hắn cho bọn trẻ một chút đồ ăn vặt và nói với chúng rằng: "Đừng sợ, ca ca vừa rồi... Anh ấy bị bệnh, các em đừng sợ, anh ấy là người rất tốt."
Giọng bọn trẻ non nớt nói: "Sắc mặt ca ca không tốt, anh ấy không sao chứ?"
Nhâm Cận giải thích: "Anh ấy sẽ khỏe lại, sau đó các em có thể lại đến tìm anh ấy chơi, có được không?”
Bọn trẻ đồng thanh nói: "Vâng!"
Sau khi tiễn bọn trẻ, Nhâm Cận vội vàng trở về phòng nhìn tiên sinh, tiên sinh thất thần ngồi trên giường, mắt bên phải của y được đắp băng gạc, bên trái mở vô thần, chỉ nhìn chằm chằm vào một nơi, ảm đạm.
Trước kia đôi mắt của tiên sinh vô cùng xinh đẹp, con ngươi vàng nâu giống như màu hổ phách, khi tiên sinh cười lên đôi mắt như phát ra ánh sáng, khiến người trầm mê, bị hấp dẫn. Khắp người tiên sinh đều toát lên phong độ của người tri thức, như một đứa trẻ không am hiểu thế sự, tràn đầy sức sống, luôn khiến người cảm nhận được hy vọng.
Đối với Nhâm Cận mà nói tiên sinh là niềm hy vọng và ánh sáng của hắn.
Nhưng bây giờ hắn đã đánh mất tiên sinh của hắn mất rồi.
Nhâm Cận ôm tiên sinh vào lòng, nói: "Tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi... tôi…. xin lỗi..."
"Không phải việc của em, ta biết họ không ác ý, là vấn đề của ta, ta luôn nghĩ về sự việc trong khoảng thời gian đó, ta..." y nghẹn ngào nói: "Ta…ta rất khó chịu, bọn trẻ bị dọa rồi phải không…"
Nhâm Cận hôn lên trán y, nói: "Tiên sinh, tôi rất yêu ngài, đừng vứt bỏ tôi, tiên sinh ngài dường như sẽ rời đi bất cứ lúc nào."
Khi tiên sinh nghe giọng nói của Nhâm Cận, y cảm thấy chua xót trong lòng, y từng nghĩ... Tự tử thực sự là một cách tốt để giải thoát, hôm đó tiên sinh cả tối cũng không ngủ được.
Sự thật không nhìn thấy khiến tiên sinh khom cả người, y luôn cảm thấy mình thật vô dụng, thân thể tàn tạ, ký ức dở bẩn… tiên tục quấn lấy tâm trí của y, y muốn buông bỏ mà đi.
Nhưng tôi hôm đó, lúc tiên sinh muốn ngồi dậy, Nhâm Cận đã ôm chặt lấy y, hắn hình như gặp phải ác mộng, cứ ôm tiên sinh và gọi tên y, như một con chó con, tiên sinh thậm chí còn cảm nhận được nước mắt của Nhâm Cận rơi trên cổ mình. Đó là lần đầu tiên y thấy hắn khóc dữ dội như vậy.
Ngay thời điểm đó, y thực sự cảm thấy rằng có người cần y sống, có người rất yêu y.
Đêm đó tiên sinh vùi trong vòng tay của Nhâm Cận khóc không thành tiếng, đêm về luôn khiến người ta khó kiềm chế cảm xúc, vô luận ban ngày y biểu hiện lãnh đạm thờ ơ thế nào, nhưng đến tối cũng đều không có cách nào ngủ được, ác mộng luôn dày vò y. Bất quá vẫn còn tốt lắm, mỗi lần tỉnh lại đều bị người ôm chặt, loại cảm giác an toàn này mang lại cho y sức mạnh.
"Ta sẽ không đi, ta luyến tiếc em như vậy.”
"Tiên sinh, chúng ta cùng ra ngoài có được không, bọn trẻ nói, bọn chúng muốn cùng ngài chơi đùa."
Cả tâm hai người đều khổ sở, nhưng đều dùng cách thức của riêng mình an ủi đối phương, muốn cho đối phương sức mạnh.
Đây là một thời đại hỗn loạn và hoang đường, cũng chỉ có trong nghịch cảnh của đất nước như vậy, người ta mới có thể buông bỏ chút tình cảm nhỏ nhoi của thế gian.
May mắn cho họ không bị lời người nhiễu loạn, không bị phỉ nhổ cùng mắng chửi, cản trở duy nhất chính là trái tim chịu đủ tàn phá hủy hoại.
“Tiên sinh, tôi muốn nhìn thấy ngài cười một chút.” Nhâm Cận tha thiết hôn lên cổ tay tiên sinh và cắn lên cổ tay trắng gầy của y.
Tiên sinh cảm thấy nhói, trở tay véo mặt hắn một cái: "Sao lại còn cắn người thế này?"
“Tiên sinh, ngài vẫn chưa nói rằng ngài thích tôi.” Giọng của Nhâm Cận đầy uất ức.
Tiên sinh nắm lấy tay hắn, âm thanh rất dịu dàng, giống như trước đây, y nói: "Nhâm Cận, ý nghĩa của hoa dâm bụt là vĩnh hằng, tặng cho người trong lòng. Ta thích em."
Nhâm Cận nghe thấy lời tỏ tình quen thuộc, hắn lại bật khóc, không còn do dự nữa, hắn đè tiên sinh xuống giường: "Tiên sinh, hoa trong vườn là tôi tự mình trồng, sách ngài thích là tôi chạy khắp các hiệu sách mua, điểm tâm ngài thích, tôi cũng tự mình học để làm…. cho nên tiên sinh chỉ cần yêu tôi là được, không cần lo nghĩ nhiều như thế, có được không? còn lại đã có tôi. Ngài thích xem sách, tôi có thể đọc cho ngài, ngài thích viết văn, tôi cũng có thể viết thay…”
Tiên sinh chặn miệng Nhâm Cận, cắn hắn rồi nói một cách mơ hồ: "Ta bị em dưỡng thành phế vật rồi.”
"Tôi lúc nhỏ cũng được tiên sinh dưỡng thành phế vật rồi."
Khóe miệng của tiên sinh giương lên, đôi mắt phát sáng, tóc dài đã cắt bỏ, nhưng vẫn mang bóng dáng trước đây.
Tiên sinh thật sự vẫn rất đẹp, những chuyện đó cũng không thể nào làm phai mờ vẻ đẹp của tiên sinh, chỉ là có nhiều thứ bị ẩn giấu trong cảm xúc và linh hồn của tiên sinh.
Đầy thân thương sẹo cũng không thể che đậy được ánh sáng của tiên sinh, có thể khiến người cảm nhận được ánh sáng của hy vọng.
“Tiên sinh, tôi sẽ làm đôi mắt của ngài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT