Đây là một thời đại đầy hỗn loạn lại hoang đường, cũng chỉ có trong nghịch của đất nước thế này, người ta mới có thể buông bỏ chút tình cảm nhỏ nhoi của thế gian.
"Tiên sinh, tôi trở về rồi."
Người đàn ông được gọi là tiên sinh, đang chống tay trên bàn ngủ thiếp đi, trên bàn vẫn còn đặt cuộn sách, mái tóc dài màu mực tùy ý tản ra trên vai, ánh sáng từ ngoài cửa sổ trúc chiếu vào, lưu lại vết tích lốm đốm loang lổ.
Nam nhân cẩn thận đi đến phía sau lưng tiên sinh, giúp ngài ấy buộc lại mái tóc dài, bởi vì sợ đánh thức tiên sinh, nam nhân dùng lực rất nhẹ, mái tóc đen được hắn nắm lấy, có mấy sợi tóc trượt qua kẽ tay, hắn cẩn thận nhẹ nhàng thu lại vào trong lòng bàn tay mình.
Tiên sinh nắm lấy cổ tay của người kia xuống, nam nhân nhanh tay lẹ mắt nâng lấy khuôn mặt của y, tiên sinh không chút phòng bị dựa vào lòng hắn, mắt cũng không mở, hỏi: "Đã về rồi?"
"Vâng."
Tiên sinh lười biếng mở mắt, oán trách: "Lần này em đi rất lâu."
"Lần sau sẽ không rời xa tiên sinh lâu như vậy."
Tiên sinh cười nhẹ nói: "Được, dựa gần chút."
Nam nhân ngoan ngoãn nghe lời đến gần, tiên sinh ngả lưng tựa vào lòng hắn: "Trên đường gặp rắc rối à?"
"Không có."
"Có bị thương không?"
Nam nhân im lặng một lúc rồi nói: "Có."
Tiên sinh nghe liền xoay người đối diện hắn: "Bị thương ở đâu?"
Hắn cởi áo khoác ngoài, để lộ vị trí ở ngực, các vết sẹo tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, khiến người nhìn thấy mà đau lòng, trên ngực lại thêm một vết thương mới...
Tiên sinh đưa tay chạm vào vết thương của nam nhân, hắn mím chặt môi không nói lời nào.
"Trước khi rời đi, ta đã nói thế nào?"
"Không được phép bị thương."
Tiên sinh nhìn bộ dạng nhẫn nhịn của hắn, giúp hắn cởi áo khoác, lộ ra bộ ngực rắn chắc, y lấy thuốc mỡ trong tủ thuốc ra, bắt nam nhân ngồi xổm trước mặt.
Nam nhân quỳ một gối trước mặt tiên sinh, y lấy thuốc mỡ ra rồi từ từ bôi lên người, thuốc mỡ mát lạnh bôi lên ngực dẫn đến một trận lửa nóng. Tay tiên sinh chưa bao giờ làm qua việc nặng, tinh tế trắng nõn, trời sinh là để người bảo vệ.
Nam nhân ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn tiên sinh, y hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt như ngọc, có người nói tiên sinh đẹp như con gái, ngay cả đàn ông nhìn thấy cũng động lòng, nhưng khí chất ôn văn nho nhã của tiên sinh, lại là bộ dáng không tranh với đời, cùng sách làm bạn, không hỏi thế sự, chẳng hay vui buồn. Sớm đã qua tuổi lấy vợ, nhưng vẫn cô độc một mình.
Đáng tiếc tiên sinh sinh ra ở nơi thị phi, đã định sẵn không thể sống cuộc đời mà ngài ấy mong muốn.
"Tiên sinh......"
"Đi lâu như vậy, có nhớ ta không?"
Nam nhân hơi ngượng ngùng nói: "Nhớ, nhớ tiên sinh."
Như một phần thưởng, tiên sinh xoa đầu hắn.
"Được rồi, đứng dậy đi."
Nam nhân tham lam sự dịu dàng giây phút ấy, muốn gần tiên sinh hơn nhưng... rốt cuộc cũng không thể.
Tiên sinh thay hắn chỉnh lại quần áo, cơ bắp khỏe mạnh dưới lòng bàn tay nhấn mạnh với y rằng người đàn ông trước mặt này không còn là cậu bé kia nữa.
"Tôi sẽ bầu bạn bên cạnh tiên sinh cả đời."
"Tiên sinh, ngài đã cứu tôi, tôi là người của ngài."
Những lời hứa năm xưa vẫn văng vẳng bên tai, mỗi khi nghĩ đến, lồng ngực vẫn nhói lên, tiếng nam nhân khiến tai y tê dại.
"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước."
"Vâng."
Nam nhân đi sau tiên sinh cách hai ba bước, tiên sinh vĩnh viễn không giữ lại chút nào mà đem bản thân giao cho hắn.
Sau khi ăn cơm xong, hắn bồi tiên sinh tắm, trong phòng tắm đầy hơi nóng, hơi nước như sương mù bao quanh hai người, mỗi lần lúc tiên sinh tắm, mắt nam nhân đều nhìn chằm chằm ra cửa sổ một lát, lưng hắn cứng lại.
Lúc thế này tiên sinh luôn thích chọc ghẹo, lúc thì bảo hắn cầm cái này lúc thì kêu hắn lấy cái kia. Còn bảo nam nhân xoa lưng cho mình. Tiên sinh tin tưởng hắn một trăm phần trăm là may mắn mà cũng là tai họa.
Tiên sinh của hắn không rời xa hắn được.
Mà nam nhân cũng không thể rời khỏi tiên sinh của hắn.
Buổi tối hai người ngủ cùng nhau, tiên sinh thể hàn buổi tối rất dễ lạnh, ngay cả tay chân cũng lạnh, thường cần nam nhân cho y hơi ấm.
"Tiên sinh, ngủ đi."
Tiên sinh chống đỡ tinh thần xem sách, đôi mắt đã mở không lên, uể oải dựa vào lưng ghế, nam nhân ngầm hiểu đi qua ôm lấy, y tùy ý ở trong lòng của nam nhân, hưởng thụ hơi ấm của hắn.
Tay chân tiên sinh lạnh ngắt, khi đang ngủ bị kéo vào trong vòng tay của nam nhân, hắn cẩn thận cầm đôi bàn tay trắng nõn thon thả trong lòng bàn tay chậm rãi nhẹ nhàng xoa.
"Ta lạnh hơn rất nhiều khi em không có ở đây." Tiên sinh nửa tỉnh nửa mê, nhỏ giọng oán trách.
Nam nhân cầm tay tiên sinh áp sát vào mặt, thổi luồng hơi ấm vào lòng bàn tay y.
"Sẽ không bao giờ lặp lại."
Sáng sớm ngày thứ hai, nam nhân thức dậy sớm, khi tiên sinh tỉnh dậy đã thấy hắn dậy rồi, bữa sáng đã ở trên bàn, còn nam nhân đang quy cũ ngồi chờ.
Tiên sinh có chút lười biếng, quấn chiếc áo khoác đơn bước xuống giường, đi đến bên cạnh hắn, đưa ngón tay phủ lên má, từ trên mặt xuống đến cổ: "Dậy sớm vậy?"
"Tiên sinh có thể ngủ thêm một lát."
Tiên sinh nhìn chằm chằm vào lồng ngực của nam nhân, cơn gió sáng sớm mang đến cảm giác rất mát mẻ, áo đơn của tiên sinh rộng mở, làn da lộ ra bên ngoài lạnh lẽo.
"Lạnh quá."
Nam nhân đứng dậy, mở áo khoác và ôm tiên sinh vào lòng, tiên sinh đặt tay lên eo hắn, cả hai dán chặt vào nhau.
Tiên sinh cười tủm tỉm: "Khi nào thì em mới có thể không quy củ như vậy?"
Nam nhân dường như không thể nhịn được, hai má kề sát dán vào cổ tiên sinh, kiềm chế nhẹ nhàng chà xát, trong miệng lẩm bẩm: "Tiên sinh."
Tiên sinh xoa đầu, như thể cho phép hành động của hắn.
Hô hấp của nam nhân trở nên nặng nhọc, môi áp vào cổ y, thèm muốn da thịt mềm mại như con sói con, môi hắn cọ vào cổ y, kiềm chế mà điên cuồng.
Tiên sinh ngứa ngáy, nói: "Ta hôm nay không cần gặp khách."
Khi được phép, nam nhân không còn kiềm chế ham muốn, ôm chặt lấy tiên sinh, khiến cổ y có chút đau, hắn luôn liều lĩnh như thế, trên cổ lập tức xuất hiện một vết đỏ.
"Tiên sinh."
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của tiên sinh, hai người trán kề trán, mũi kề mũi, nam nhân ngay cả hô hấp cũng trở nên thận trọng.
Tiên sinh chạm vào cổ, nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên má hắn, nam nhân ngay lập tức đỏ mặt, xấu hổ nói: "Tiên, tiên sinh."
"Thích không?" Tiên sinh hỏi.
Nam nhân đỏ mặt, không dám nhìn thẳng tiên sinh, cúi thấp đầu nói: "Thích..."
"Em thích gì?" Khóe môi tiên sinh mang ý cười.
Nam nhân bối rối, giống như một đứa trẻ bị vạch trần tâm ý, lo lắng lại hoang mang: "Tiên sinh..."
Tiên sinh rút tay về nói: "Được rồi, không trêu em nữa, ăn cơm đi".
Nam nhân nhìn tiên sinh, trong lòng lại nói một tiếng: "Thích tiên sinh."
Nam nhân cầm lấy quần áo khoác lên bả vai y.
Sau bữa tối, tiên sinh nói: "Cùng ta đi ngắm hoa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT