8 giờ 50 phút tối.
Trong góc chỉ còn lại hai người Ninh Thốc và Nhung Dư, không khí nhất thời có chút xấu hổ, dù sao hai người cũng không quen nhau.
Ninh Thốc nhấp một ngụm bia, ngập ngừng bắt đầu một chủ đề: "Học trưởng, anh cũng là hôm nay mới đến sao?"
Nhung Dư: "Tôi đến từ tối qua."
Nhung Dư dừng một chút mới nói: "Cậu thì sao?"
Có lời tán gẫu này, Ninh Thốc mới thả lỏng chút, lười biếng dựa vào ghế sô pha: "Em vừa xuống máy bay, từ Nam Kinh tới."
Nhung Dư: "Tôi đến từ..."
Ninh Thốc: "Em biết, là từ Bắc Kinh."
Nhung Dư có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của thiếu niên đang nhìn anh. .
ngôn tình tổng tàiNinh Thốc dịch tới, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nói: "Anh nói giọng Bắc Kinh."
Nhung Dư dừng một chút, dời tầm mắt qua chỗ khác: "Rõ ràng lắm sao?"
Ninh Thốc: "Không rõ ràng."
Hai người chỉ nói hai câu đã bị cắt ngang, cô nàng mũm mĩm đi tới, cười nói: "Hai anh đẹp trai, cùng chơi trò chơi đi."
9 giờ tối.
Mọi người quyết định chơi trò nói thật lòng hay đại mạo hiểm.
Một trò chơi đầy kích thích và ái muội.
Mặc dù Ninh Thốc vận khí tốt, chai rượu sau khi trải qua nỗ lực của bao người cuối cùng vẫn hướng về phía cậu.
Cậu liếc nhìn người bị đuôi chai chỉ vào, sau đó mỉm cười, nói với Nhung Dư phía kia cũng đang bất ngờ: "Tôi chọn đại mạo hiểm."
Tiếng ồn ào vang lên, Nhung Dư lướt qua đám người thản nhiên nhìn cậu một cái, nói với cô gái đang hưng phấn bên cạnh mình: "Cô nói đi."
Cô gái không biết nên phấn khích vì nam thần nói chuyện với mình hay vì bản thân có được vinh dự này, giữa tiếng la hét của đám đông, cô nàng lén véo thắt lưng nói: "Chọn một người hôn môi."
Vẻ mặt kích động xem náo nhiệt của Ninh Dã hiển nhiên không có ý giải vây.
Ninh Thốc vẻ mặt đau khổ đáng thương: "Chị ơi, tha cho em."
Cả đám cười ồ lên.
Nhung Dư nhíu mày, định mở miệng, chỉ thấy cậu nhóc cầm lon bia, ngửa đầu uống.
Uống hết trong một hơi, đó là hình phạt cho việc từ chối nhiệm vụ.
10 giờ tối.
Ninh Thốc đẩy cửa ra, dựa vào cửa thở ra một hơi dài.
Đợi khi mùi thuốc lá và rượu trong phổi gần như tan biến, cậu mới bước vào phòng vệ sinh.
Có lẽ vì là đêm Giáng sinh nên hầu như phòng KTV nào cũng chật cứng, một đường cậu đi, lỗ tai chịu không ít đau khổ.
Vừa rồi có lẽ do uống nhanh quá, đầu hơi choáng váng, vừa nhắm mắt chống tay lên bồn rửa, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Cậu không sao chứ?"
Ninh Thốc theo bản năng quay đầu, động tác có chút đột ngột.
Khuôn mặt của Nhung Dư cách cậu chưa đến 5cm, có thể nghe thấy hô hấp của anh rõ ràng.
Khoảng cách này, không phải muốn đánh nhau thì là muốn hôn.
Trong vài giây, cả hai đều không cử động.
Ninh Thốc ngước mắt lên nhìn khuôn mặt cực kì đẹp kia, sau đó dời tầm mắt đến đôi môi đang kề sát, thấp giọng nói: "Muốn hôn môi không?"
Câu nói chậm rãi, nhưng rất rõ ràng, không rõ cậu đang nghiêm túc hay do rượu.
Ánh mắt Nhung Dư thâm sâu, thản nhiên nói: "Cậu uống nhiều rồi."
Ninh Thốc không nhúc nhích, nhìn vào mắt anh nói: "Rõ ràng lắm sao?"
Nhung Dư đặt tay lên bồn rửa mặt sau lưng cậu, thấp giọng: "Không rõ ràng."
Âm cuối biến mất giữa răng môi hai người.
Ninh Thốc dựa vào bồn rửa tay, ngửa đầu đáp lại nụ hôn không nhanh không vội, gần như là bình tĩnh của anh.
Hai người không ôm, chỉ hôn môi, là nụ hôn hứng khởi nhất thời, nhưng không thể phủ nhận, rất thoải mái.
Ninh Thốc thả lỏng thân thể, thỉnh thoảng lại bị tiếng hừ nhẹ thâm trầm của anh kích thích, tiếng nước bọt lúc môi răng cuốn lấy làm người ta mặt đỏ tim đập, Nhung Dư đặt tay còn lại của mình lên bồn rửa, giam người giữa hai cánh tay, dời khoảng cách của hai người nhìn cậu một chút, xong ngay trước khi Ninh Thốc kịp mở mắt lại hôn lên, nụ hôn lần này thoải mái hơn rất nhiều, còn có chút dịu dàng.
Ninh Thốc đưa lưỡi liếm hàm trên của anh, xúc cảm tê dại đổi lấy trừng phạt của người đàn ông, anh khẽ cắn môi Ninh Thốc, sau đó lần nữa xâm nhập, khiến nụ hôn không tiếng động trở nên mạnh mẽ rung động.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của Ninh Dã: "Nhung Dư, cậu có trong đó không?"
Hai người ngừng động tác, đồng thời mở mắt, nhìn nhau hai giây, sau đó tách môi.
Nhung Dư đứng thẳng người, hít một hơi, mới dùng giọng bình tĩnh nhất có thể nói: "Có."
Ninh Thốc xoay người, mở vòi nước, rửa mặt lần nữa.
Đôi môi nóng bỏng được nước lạnh hạ nhiệt, trái tim đang loạn nhịp cũng dần bình ổn trở lại.
Ninh Dã đẩy cửa bước vào, thấy Ninh Thốc đang rửa mặt, nhíu mày nói: "Uống nhiều quá hả? Sao em uống nhiều thế."
Ninh Thốc xoay người, bất đắc dĩ lại dựa vào bồn rửa tay bên cạnh: "Vậy anh muốn em hôn ai?"
Ninh Dã: "..."
Chơi một giờ, chỉ cần tới lượt Ninh Thốc, yêu cầu đối với cậu đều là hôn môi với một người nào đó, không thực hiện thì phải uống một lon.
Nhung Dư nhìn sang, nhếch khoé miệng, Ninh Thốc thấy vậy bĩu môi nói: "Anh Nhung Dư cả tối chưa bị trúng lần nào."
Nhung Dư: "..."
Ninh Dã trợn mắt xem thường: "Em xui xẻo còn nói người khác, về nghỉ ngơi sớm đi, vừa uống chút đã say như vậy, ngày mai chắc cũng không dậy nổi."
Ninh Thốc: "Biết rồi."
Ánh mắt Ninh Dã đảo qua mặt hai người, cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không biết không đúng chỗ nào, đành phải dặn dò: "Nhung Dư, giúp tớ trông nom nó, thằng nhóc không sao đâu.''
Nhung Dư gật đầu.
Thời điểm ra ngoài, tuyết đã phủ dày tới mu bàn chân.
Gió mùa đông có thể dễ dàng làm người ta lạnh cóng từ đầu đến chân, Ninh Thốc rùng mình một cái, rúc hơn phân nửa mặt vào trong cổ áo.
Lúc Nhung Dư đi ra thấy cậu đang đi tới đi lui ngoài cửa, dẫm lên lớp tuyết chưa có người đi qua, đèn đường chiếu xuống nhuộm nền tuyết trắng thành màu vàng mờ nhạt, bóng dáng cậu nhóc nhuốm màu ấm áp.
Dường như nhận ra sự xuất hiện của anh, cậu nhóc cách chừng mười bước chân ngẩng đầu nhìn anh cười.
Nụ cười của cậu nhóc sạch sẽ, dáng vẻ còn đẹp trai, những bông tuyết tưởng chừng đã ngừng rơi lại lả tả rớt xuống, anh có cảm giác như đang thưởng thức một vẻ đẹp rung động lòng người.
Nhung Dư cong môi, bước đến: "Khách sạn ở ngay đây thôi, khoảng hai trăm mét, chúng ta đi bộ qua."
Ninh Thốc ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn đã thu lưu."
Nhung Dư lắc đầu, tỏ ý không sao, nâng bước dẫn đường.
Ninh Thốc không đeo găng tay, trong tay cầm một quả cầu tuyết, bị lạnh đến đỏ bừng cũng không nỡ ném đi.
Nhung Dư nhìn qua, hỏi: "Không lạnh sao?"
Ninh Thốc nghiêng đầu nhìn anh: "Có chút lạnh, nhưng lâu rồi không thấy tuyết."
Ngay khi cậu vừa nói ra, dưới đất trơn trượt, nháy mắt liền trượt chân, người kia nhanh tay kéo cậu lại, kết quả cả hai người đều bị ngã trên nền tuyết.
Tuyết rơi đầy trời, mênh mông trắng xoá, hơi thở ra không khí lạnh lẽo biến thành làn sương trắng, ẩm ướt lại ấm áp, khoảng cách hai môi rất gần, dễ làm người ta nhớ lại màn đụng chạm thân mật cách đây không lâu.
Mắt Nhung Dư tối dần, quên cả đứng dậy, nửa quỳ trên tuyết nhìn thiếu niên trước mặt.
Khuôn mặt cậu nhóc hơi ngửa lên, đôi mắt sáng phản chiếu ánh đèn đường và hình bóng anh, bông tuyết đọng trên lông mi, có vẻ do nhiệt độ thấp nên không thể tan ra, khiến hàng mi run rẩy.
Nhung Dư khàn khàn giọng nói, nhìn vào mắt cậu, không cảm xúc nói: "Có đau ở đâu không?"
Ninh Thốc không nói, cậu ngẩng đầu, hơi nâng môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh.
Hành động này rất dễ hiểu.
Nhung Dư hôn gần như không do dự, môi hai người đều lạnh, ma sát vài giây đã nóng rực.
Ninh Thốc giữ lấy đầu lưỡi Nhung Dư, mút nhẹ rồi nuốt nước bọt, động tác này rất nhẹ, nhưng bị Nhung Dư dễ dàng tóm được.
Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu, ép cậu ngẩng đầu, anh nhìn ánh mắt mê man của cậu nhóc một lát, một lần nữa ngậm lấy môi lưỡi cậu, lần này có chút mạnh bạo, càng thêm kịch liệt, Ninh Thốc không kịp nuốt hết nước bọt từ nụ hôn của hai người, hơi chảy ra ngoài khoé môi.
Đây là một nụ hôn đầy dục vọng, Ninh Thốc không chịu nổi phát ra tiếng rên rỉ, nâng tay ôm lấy cổ Nhung Dư, hy vọng có thể đổi góc độ hôn khác giúp cậu có thể hô hấp được.
Nhung Dư hoàn toàn ngăn lại động tác của cậu, gần như cướp đi thân thể cậu, mãi đến khi Ninh Thốc giãy giụa muốn kết thúc nụ hôn này.
Nhung Dư cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi cậu, đứng dậy kéo người ra khỏi tuyết, theo lực kéo, Ninh Thốc ngã vào lồng ngực anh, tay chân đều nhũn cả ra, chỉ có thể tạm thời dựa vào anh mà há miệng thở dốc, Ninh Thốc vùi mặt vào vai anh cọ cọ, giống như chú cún nhỏ.
Hai người chưa nói chuyện vội, Nhung Dư cúi đầu nhìn đứa nhỏ vẫn đang nhắm mắt thở dốc, nở nụ cười, môi sưng lên rồi, khi nãy mình dùng hơi quá sức.
Nhung Dư cúi đầu, khẽ cắn tay cậu: "Đi được không?"
Ninh Thốc mở mắt, lui khỏi vòng tay anh, đứng thẳng dậy trêu chọc: "Anh bế em về?"
Nhung Dư: "..."
Không đợi Nhung Dư mở miệng, Ninh Thốc đã vỗ vỗ tuyết trên người, cười nói: "Học trưởng."
Nhung Dư cúi đầu nhìn cậu.
Ninh Thốc giảo hoạt chớp mắt, sau đó lùi sau hai bước nói: "Nước miếng, đều cọ hết lên áo anh rồi."
Nhung Dư nhìn áo, không định để ý, tiếp tục bước về phía trước: "Cẩn thận chút đi, kẻo lại ngã."
Ý của câu này, vừa mập mờ vừa đơn giản, muốn hiểu sao cũng được.
Ninh Thốc sờ sờ cái tai vừa bị cắn, cúi đầu "ừm" một tiếng, đuổi nhanh theo bước chân của người kia.
Phương thức ở chung này thật kỳ lạ, hai người đã làm qua mấy chuyện thân mật, nhưng tất cả những thứ khác đều được cân nhắc, giữ khoảng cách giữa người lạ và bạn bè.
Ninh Thốc thích âm thanh sột soạt khi dẫm lên tuyết, vì thế cậu nghiêm túc cúi đầu nhìn, một đường không nói chuyện, đến khi tuyết rơi đầy vai, hai người tới khách sạn.
10 giờ 30 phút tối.
Ninh Thốc đứng ở cửa thay giày đánh giá căn phòng, đây là phòng tổng thống trên tầng cao nhất, mặc dù trong thành phố nhỏ, phòng tổng thống cũng không tệ lắm.
Nhung Dư treo áo lên: "Cậu ở phòng phía đông kia."
Ninh Thốc cong mắt nói: "Cảm ơn."
Nhung Dư đến trước cửa phòng tắm, khoanh tay hỏi cậu: "Khách sáo thế, cậu tắm trước hay tôi?"
Ninh Thốc: "Anh tắm trước đi."
Nhung Dư gật đầu, xoay người vào phòng tắm, Ninh Thốc vội hỏi: "Em không mang quần áo, có thể cho em mượn không?"
Nhung Dư nhìn cậu một cái, nói: "Trong vali có, tự lấy."
Vali của Nhung Dư không lớn, cũng chỉ mang theo hai ba bộ quần áo, có vẻ không có ý định ở lại đây.
Ninh Thốc nhìn nửa ngày, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng.
Dáng người Nhung Dư cao, gần 1m9, Ninh Tu cao 1m79, mặc vào trông như cái váy.
Mùi thuốc lá và rượu trên người làm cậu hơi khó chịu, Ninh Thốc chậm rãi thay quần áo, trong phòng tắm vang lên tiếng nước mơ hồ, Ninh Thốc làm ổ trên sô pha, chân dài co lại rồi tiện tay bật TV, muốn cố gắng dời đi sự chú ý của mình.
Nhưng cái này khó quá, trong đầu cậu toàn là khuôn mặt anh tuấn của người kia, lúc anh hôn mình, thật sự rất gợi cảm.
Có một loại quan hệ, chẳng cần cơ sở tình cảm, chỉ cần kìm lòng không nổi.
[29/1/2022]