12 giờ 20 phút chiều.

Giọng Ninh Dã vang lên trong nhà vệ sinh: "Nhung Dư? Ninh Thốc? Hai người có ở đây không?"

Không ai trả lời hắn.

Phía sau cửa phòng vệ sinh, Ninh Thốc cắn tay Nhung Dư, ngồi trên người đưa lưng về phía anh, phía dưới cố sức nuốt đồ vật của anh, khoái cảm cực đỉnh suýt nữa làm cậu kìm không được rên lên, được Nhung Dư kịp thời ngăn lại.

Tiếng bước chân ngoài cửa cuối cùng cũng đi xa, Ninh Thốc nhịn không được rên thành tiếng.

Cậu khóc lóc cầu xin tha thứ: "Học trưởng, đừng làm như vậy."

Nhung Dư hôn lên cổ cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan, nhanh."

12 giờ 40 phút chiều.

Ninh Thốc cùng đôi tân hôn đi nâng ly chúc mừng họ hàng, những người thân xa lạ không nhớ rõ dáng vẻ nói vài lời quan tâm với cậu.

Mẹ Ninh Dã từ trên nhìn xuống Ninh Thốc, hất tóc nói: "Không tồi, cũng lớn rồi, nên tìm bạn gái."

Ngữ khí của bà làm người ta không thoải mái, dường như nhìn người khác từ trên cao sẽ có cảm giác hơn người.

Ba Ninh Dã có chút xấu hổ, vội nói: "Tiểu Thốc còn nhỏ, không vội."

Mẹ Ninh Dã "A" một tiếng, không hề để ý đến Ninh Thốc, ngược lại nhìn thấy Nhung Dư bên kia, thái độ vô cùng nhiệt tình: "Nhung Dư phải không, ai ôi vẫn đẹp trai như vậy."

Nhung Dư lễ phép chào hỏi, mắt liếc nhìn Ninh Thốc, người vẫn nở nụ cười khéo léo.

Bà cùng nói chuyện với Nhung Dư mấy câu: "Đó là Ninh Thốc, em họ Ninh Dã."

Ninh Thốc nhìn anh nâng chén.

Nhung Dư: "..."

Anh bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, bị mẹ Ninh Dã kéo tay áo, bà kéo anh đến chỗ mấy người bạn thân thiết, kiêu ngạo giới thiệu: "Đây là Nhung Dư, bạn thân nhất của Tiểu Dã."

"Đẹp trai không, Tiểu Dã có nói, thằng bé độc thân."

"Bà có biết công ty của nó ở Bắc Kinh lớn thế nào không? Vừa trẻ vừa có tiền đồ."

...

Ninh Thốc cong khoé miệng nhìn Nhung Dư không có lối thoát, tìm một góc ngồi xuống.

1 giờ 30 phút chiều.

Ninh Thốc gõ một cái sau gáy Ninh Dã đang bận rộn, nói gì đó, Ninh Dã vẫy tay, Ninh Thốc cười với hắn.

Cậu nhìn Nhung Dư trong đám người, có chút do dự, xoay người rời đi.

1 giờ 40 phút chiều. . Ngôn Tình Tổng Tài

Nhung Dư tìm một vòng không thấy người kia, anh tìm được Ninh Dã đã say mèm, hỏi hắn: "Ninh Thốc đâu?"

Ninh Dã ngơ ngác một hồi, kỳ quái nói: "Em ấy không ở đây sao?"

Cô dâu ngồi một bên không nói lên lời: "Khi nãy em ấy nói về trước."

Ninh Dã sửng sốt một chút, tỉnh rượu phân nửa.

Em ấy trở về?

Về đâu?

Ninh Dã vội lấy điện thoại, thật lâu không có ai nghe máy.

Cúp máy, một tin nhắn Wechat gửi đến: "Điện thoại sắp hết pin, em đang trên đường ra sân bay."

Tiếp đó: "Anh hai, chúc mừng."

Hai mắt Ninh Dã đỏ lên, hung hăng lau mắt, tức giận mắng: "Thằng nhóc này!"

Nhung Dư nhận ra điều gì.

Anh ngồi xuống ghế bên cạnh, chậm rãi mở điện thoại, lần nữa gửi lời mời kết bạn Wechat.

Một lúc sau, anh nghe Ninh Dã gọi đến nói chuyện về Ninh Thốc thật lâu.

Cậu nhóc được miêu tả bằng lời và người thật cứ như hai thái cực.

Đó là hai cực sáng và tối.

Mười năm trước, khi Ninh Thốc 11 tuổi, ba Ninh Thốc bị tai nạn xe cộ, ông trời không trực tiếp lấy mạng ông, mà lưu lại cho ông một hơi thở.

Để giữ được chút hơi thở đó, trong nhà dốc hết tài sản lo tiền thuốc men.

Trong bệnh viện mỗi phút mỗi giây đều là đốt tiền, đồ đạc trong nhà họ có thể bán đều bán hết, còn hỏi người thân thiết mượn tiền.

Mẹ cậu vì có tiền cho ba cậu chữa bệnh, không thiết ngày đêm đi làm công.

Năm đó Ninh Thốc vừa vượt cấp lên trung học, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, gạt mọi người bỏ học, mẹ làm việc đến nửa đêm, cậu cũng lén đến những nơi không yêu cầu tuổi tác đi làm.

Khi đó, họ sống với hy vọng một ngày nào đó ba sẽ đứng dậy, nhưng trước khi kịp nghe ba tỉnh, một ngày nọ mẹ Ninh Thốc đột nhiên ngất xỉu trong bệnh viện.

Được chẩn đoán là ung thư vú giai đoạn cuối.

Lần đầu tiên Ninh Thốc nghe được biết đến ung thư vú giai đoạn cuối là từ một bác sĩ già tóc bạc.

Khi đó ba của Ninh Dã, cũng là anh trai duy nhất của ba Ninh Thốc, dẫn Ninh Thốc tới nghe bác sĩ dặn dò, lúc ấy bác sĩ già thương cảm nhìn Ninh Thốc, nói: "Đứa bé muốn ăn gì thì đưa nó ăn đi."

Ngày đó mẹ Ninh Thốc đi từ sáng sớm, sắc mặt đẹp hơn ngày thường, bà dậy rất sớm, kéo tay Ninh Thốc đang giả vờ chuẩn bị đi học, cẩn thận chỉnh lại quần áo cho cậu, sau đó nói: "Con phải học tập thật tốt, tối nay mẹ không về nhà, đi chăm ba con, buổi tối tự mua đồ ăn, tiền để trong ngăn kéo."

Ninh Thốc ngoan ngoãn gật đầu.

Mẹ Ninh Thốc vỗ vai cậu cười nói: "Con đã là trụ cột trong nhà, sau này phải mạnh mẽ hơn nữa."

Ninh Thốc cũng cười với bà.

Mẹ ăn mặc xinh đẹp đi ra khỏi cửa.

Ninh Thốc không đi đâu, cậu mở ngăn kéo, lấy ra 5 vạn tệ, ngơ ngác ngồi cạnh điện thoại bàn cố định trong nhà.

Tới giữa trưa, điện thoại vang.

Ba Ninh Dã gọi tới, nói một cách bình tĩnh nhất có thể, "Tới bệnh viện đi."

Ông cho rằng Ninh Thốc sẽ khóc thảm thiết, nhưng thực tế không như vậy.

Ninh Thốc quần áo chỉnh tề, nhìn cha mẹ nằm song song cạnh nhau, thẳng đến lúc xong tang lễ, một giọt nước mắt cũng chưa rơi.

Có lẽ từ lúc đó mẹ Ninh Dã chán ghét cậu.

Lúc cha mẹ Ninh Thốc mới qua đời, cậu sống ở nhà Ninh Dã một thời gian, Ninh Dã từng nghe thấy ba mẹ mình cãi nhau: "Mẹ nó tháo ống thở của ba nó, lúc ba mẹ nó chết, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi, ông lại xem nó như bảo bối mà nuôi dưỡng?"

Hắn nghe vậy giật mình, xoay người định rời đi thì thấy Ninh Thốc đang trợn tròn mắt, hôm đó là sinh nhật 12 tuổi của cậu, cũng là ngày cuối cùng cậu ở nhà hắn.

Kể từ đó, cậu học hết cấp 2 đến Đại học, khi đó đến giờ chưa mượn lấy một phân tiền của nhà hắn.

Cũng không đến nhà hắn lần nào.

Lần này kết hôn, cậu mới đến một lần.

Ninh Dã đã nhiều năm không gặp cậu, cuộc hội ngộ này hắn phát hiện cậu tốt hơn trong tưởng tượng nhiều lắm, trong lòng vui vẻ chẳng nói nên lời, hắn luôn cảm thấy mình mắc nợ cậu, nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười của cậu, hắn liền yên tâm.

3 giờ chiều.

Ninh Dã lớn giọng hỏi Nhung Dư: "Cậu có thấy em ấy rất tốt không?"

Nhung Dư ngẩn ra thật lâu mới tỉnh lại, xoa xoa điện thoại, nhẹ giọng nói: "Sau này sẽ tốt hơn."

6 giờ 30 phút chiều.

Sân bay Lộc Khẩu.

Ninh Thốc tìm được một cục sạc dự phòng công cộng rồi sạc pin.

Có vài tin nhắn trong điện thoại.

Một yêu cầu kết bạn xuất hiện.

Tin nhắn kết bạn có nội dung: "Chờ anh ở sân bay Lộc Khẩu."

Thời gian là hai giờ trước.

Ninh Thốc sững sờ.

Cậu ấn vào gửi tin nhắn hỏi: "Có ý gì?"

Tin nhắn hồi đáp rất nhanh: "Cho anh nửa tiếng."

Ninh Thốc: "..."

Nửa tiếng không dài, nhưng điều kì lạ là ở bản thân tin nhắn kia.

... Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người chủ động tìm cậu.

Buổi tối đến phương bắc tuyết rơi, buổi tối về phương nam mưa rơi, ông trời nhất định không cho cậu một thời tiết tốt.

Nước mưa theo cửa kính trượt xuống, đèn đường ngoài cửa bị nước mưa khúc xạ sặc sỡ, cậu không nhịn được đưa đầu ngón tay chạm vào mặt kính, cảm thấy hơi lạnh.

Lúc cậu chuẩn bị rút tay, tay phải bị người nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau, cậu được ôm vào lòng thật chặt.

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, tiếng thở hổn hển, nghe có chút oán giận: "Anh giận rồi."

Trên mặt kính phản chiếu lại bóng hình cao lớn, người đàn ông vùi mặt trên cổ cậu, động tác vô cùng thân mật, khoé mắt Ninh Thốc cay cay, nghiêng người muốn nhìn anh, muốn nói anh đừng tức giận, nhưng lời nói lại nghẹn trong cổ mình.

Nhung Dư cúi đầu hôn lên vành tai cậu, nhẹ giọng nói: "Anh không có chỗ ở rồi, em có nguyện ý mang anh về nhà không?"

Nam sinh lạnh lùng làm nũng, thật sự không thể chống đỡ được.

Ninh Thốc gật nhẹ đầu trong vô thức.

7 giờ 10 phút tối.

Khi Nhung Dư cầm trong tay chiếc ô vừa mua bước tới, anh thấy Ninh Thốc đang híp mắt cười.

Anh nắm tay đứa nhỏ bước ra ngoài, hỏi cậu: "Em cười gì vậy?"

Khoé miệng Ninh Thốc cong lên, nói: "Em đã nhớ ra tại sao sau nhiều năm như vậy mà em vẫn thấy anh quen mắt thế."

Nhung Dư nhướng mày, "Không phải nói anh đẹp trai sao?"

Ninh Thốc nói, "Vào một ngày trong lớp tự học buổi tối, ngày hôm ấy hoàng hôn rất đẹp, khi tiếng chuông reo lên, tất cả mọi người đều vội vàng chạy vào phòng học, chỉ có mình anh rất bình thản."

Nhung Dư nắm tay cậu thật chặt, nghe cậu tiếp tục nói: "Em ngồi bên cửa sổ tầng hai, anh đi ngang qua thảm cỏ xanh của sân bóng đến giảng đường, trông giống như anh đang đi về phía em."

Cậu nói: "Khi đó, tất cả ánh nắng đều chiếu vào anh, em đã nghĩ, sao lại có người chói mắt như anh chứ?"

Lúc này cơn mưa trên thế gian như ấn nút tạm dừng.

Nhung Dư ôm cậu vào lòng, hôn lên tóc cậu, dịu dàng nói: "Vậy em có nguyện ý ở bên anh không?"

Anh nói thêm: "Là ở bên nhau sau khi trải qua nghi thức hôn lễ."

Ninh Thốc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp không chớp, kiên định nói: "Em nguyện ý."

May mắn thay, một mình cậu chống đỡ cả thế giới nhiều năm như vậy, vẫn có thể dũng cảm như lúc ban đầu.

Dũng cảm đưa ra lựa chọn cho chính mình.

8 giờ 30 phút tối.

Một thông báo được cập nhật trong vòng bạn bè của Nhung Dư.

Đó là bức ảnh của anh cùng một cậu nhóc.

Khung cảnh thoạt nhìn là một ngôi nhà được trang trí ấm áp, trên sô pha màu vàng nhạt, thanh niên hôn nhẹ tóc cậu nhóc, cậu nhóc cong mắt nghiêng đầu nhìn anh.

Nội dung là: "Ánh mặt trời của cả thế giới."

Điện thoại trên sô pha nhận rất nhiều thông báo, tên của Ninh Dã trên màn hình hiện lên, âm thanh Wechat kêu liên tục, Nhung Dư tắt điện thoại.

Nhung Dư nhìn Ninh Thốc đăng một cái y hệt trên vòng bạn bè, sau đó trực tiếp đè đứa nhỏ xuống sô pha mà hôn.

Ngoài cửa sổ đột nhiên đổ cơn mưa.

Mặc kệ nó.

- - - -

[Toàn văn hoàn]

[29/1/2022]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play