Editor: Mây

19. 

Giao thừa năm 2010, tôi cùng tiên sinh trở về nhà.

Cha mẹ Đường đã thay đổi sự thờ ơ, trở nên rất nhiệt tình, họ nấu rất nhiều món, trước mặt toàn là món ăn tôi thích thôi. Sau đấy, tiên sinh nói với tôi rằng mấy ngày trước, hai ông bà đã bắt đầu hỏi thăm tôi thích ăn gì.

Lòng tôi chua xót, tôi lớn lên gia đình nông thôn truyền thống, mẹ tôi qua đời sớm, tôi không còn nhớ rõ hình dáng của bà ấy như thế nào nữa. Cha tôi đã già hơn, kéo thân xác đã già nua hối hả ngược xuôi thu xếp trường học cho tôi. Sau này tôi đậu trường đại học R, tôi vẫn nhớ như in, lúc ấy vẻ mặt cha tôi vui sướng lắm, ông nói, con cần ra khỏi làng.

Tôi từ quê đi ra thành phố, mới đó mà từ thành phố trở về quê, cha tôi chưa bao giờ nói lời nào. Thật ra trong mắt thế hệ trước, hai thằng con trai cái gì đó đều rất khủng khiếp. Cha tôi thích hút thuốc lá sợi, tôi nhớ lúc tôi nghỉ học về quê, đã thấy thuốc lá trong nhà vơi đi một nửa. Ông ấy cứ ho suốt đêm thôi, tôi ở phòng cách vách có thể nghe được tiếng cha tôi thở dài, có mấy lần cha muốn nói, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Ông ấy muốn tốt cho tôi, nhưng ông cho rằng hai thằng con trai không phải là vấn đề.

Sủi cảo được đặt trước mặt tôi, và cái tô trống không bên cạnh có đầy đủ các loại món ăn. Tôi vừa ăn vừa chảy nước mắt, nghĩ rằng, mình có nhà lại rồi.

Tiên sinh lau nước mắt cho tôi, đút vào miệng tôi một cái sủi cảo và nói: “Đừng khóc nữa nha em, ăn sủi cảo đi.

Tôi “ừm” một tiếng, cắn sủi cảo. Có tiếng “lộp cộp” cắn trúng cái gì đó cưng cứng, tôi nhổ ra, là một đồng xu.

Mẹ Đường rất vui vẻ và nói rằng Tiểu Thanh ăn trúng “phúc” rồi!!! Năm nay chắn chắn sẽ suôn sẻ!

Giao thừa năm 2010, tôi đã có cha mẹ và một gia đình.

(Chỉ đăng tại wp guinguoimotangmayxanh. Ai re-up mất ngủ suốt đời hihi)

20.

Cuối hè năm 2013, tôi và tiên sinh yêu nhau được bảy năm, vượt qua bảy năm ngứa ngáy.

Công ty của tiên sinh sắp đi vào quỹ đạo, chúng tôi kinh doanh lời rất nhiều tiền, từng tháng định kỳ quyên tặng một chút cho viện phúc lợi. Tiền của cha Đường trả gần hết, chúng tôi còn thỉnh thoảng gửi tiền cho cha mẹ. Tam Béo có một cậu con trai ú nu, ngày nào cũng đăng đủ kiểu ảnh lên WeChat khiến mọi người phải ghen tị. Mọi thứ dường như đang diễn ra tốt đẹp.

Chúng tôi sống với cha mẹ, cả tòa nhà đều biết con rể của nhà họ Đường là đàn ông. Trong tòa nhà luôn có một bà cô già lắm mồm, hay đàm tiếu sau lưng, mẹ Đường lúc nào nghe được cũng phản bác lại, rằng hai đứa con trai nhà tôi đã kinh doanh được rất nhiều tiền, chúng tôi không phải cho tiền chúng, con trai con dâu nhà chị toàn thắt lưng buộc bụng chứ hả?

Bà cô lắm mồm ngậm miệng lại, sau này trong tòa nhà đồn đại, nhà họ Đường có hai đứa con trai, chăm sóc đôi vợ chồng già để họ không động móng tay, cả ngày đều ở nhà nhàn rỗi.

Tôi và tiên sinh đã bàn bạc về việc đến trại trẻ mồ côi để nhận nuôi một đứa trẻ, nhưng sau lại do vài việc lặt vặt nên không thể sắp xếp trong ngày.

Chuyên ngành của tôi không liên quan đến công ty của tiên sinh, tôi làm ở một công ty khác. Cuối hè tôi phải đi công tác một tháng, tiên sinh chưa bao giờ xa tôi lâu như vậy, trước khi đi anh đã nắm tay tôi và nói: “Em định bỏ anh thật sao em ơi?”

Tôi cười luôn và hôn tiên sinh, “Cũng một tháng thôi, đâu đến mức thế chứ anh?”

Tiên sinh ôm tôi, tôi nhìn anh rơm rớm nước mắt, tôi dừng lại ngay: “Đừng, đừng khóc, không chịu nổi anh thật luôn đó!”

Tiên sinh “hừ” một tiếng, “Anh không nỡ lắm lắm luôn ớ.”

Tôi đặt hành lý xuống, để lại một dấu hôn trên cổ anh, nói: “Em đi rồi, anh không bị người khác bắt cóc chứ?”

Tiên sinh véo mặt tôi, “Trong nhà có em, sao người ta bắt cóc anh được?”

Kỳ lạ mà nói, tôi không ưa nhìn, trông rất bình thường, tôi lười biếng và dễ phát cáu, thích ghen, tôi kém cỏi như vậy mà không biết anh vừa ý tôi cái gì.

Còn thích cái là thích nhiều năm như vậy.

(Chỉ đăng tại wp guinguoimotangmayxanh. Ai re-up mất ngủ suốt đời hihi)

21.

Cuối mùa hè năm 2016, tôi và tiên sinh đã trải qua mười năm đau xót.

Đã hơn mười năm chúng tôi gặp nhau và rồi yêu nhau. Chúng tôi thỉnh thoảng cãi nhau đấy, nhưng thường thì tiên sinh vừa khóc là tôi lại mềm lòng rồi.

Ai có thể hiểu được, rằng tôi có một anh chồng thích khóc chứ?

Chia tay khóc, bên nhau khóc, đoàn tụ khóc, cãi nhau khóc, buổi tối lúc tôi đau anh cũng khóc. Tôi không biết làm sao nữa, tôi còn chưa khóc thì tiên sinh đã khóc mất tiêu.

Tôi không thể rời khỏi đôi mắt tuyệt đẹp khi khóc của anh ấy.

Ngày kỷ niệm yêu nhau, tiên sinh mời tôi đi ăn tối, tôi dọn dẹp ngăn nắp và tưởng rằng sẽ đi ăn nhà hàng lớn, nhưng anh lại đưa tôi đến quán ăn thời còn học đại học.

Hàng quán giờ đã trở thành cửa hàng, buổi tối khách đông, trong quán chật kín chỗ, anh đặt chỗ trước, lúc chúng tôi đi cũng đã có nhiều người rồi. Anh gọi cho tôi rất nhiều món nướng chay.

Tôi ăn say mê, nói là hương vị vẫn như cũ, tiên sinh bảo ăn ngon là được rồi.

Tiên sinh kêu rượu, vốn dĩ tôi muốn ngăn anh ấy, nhưng nghĩ hôm nay là kỉ niệm nên không sao. Anh tự rót cho mình rất nhiều rượu, vừa uống xong thì mặt đỏ bừng, mắt anh sáng rực nhìn tôi.

Tự nhiên tôi muốn hôn.

Tiên sinh không cho tôi cơ hội, hay nói cách khác là không cho tôi cơ hội để chủ động.

Bởi vì khi tôi rục rịch, chủ quán đã mang đến một bó hoa hồng, nói rằng đó là của chồng ngài.

Tôi sững sờ một hồi, nhìn tiên sinh đứng dậy cầm lấy bó hoa từ tay chủ quán rồi quỳ một chân xuống.

Tất cả các khách hàng trong cửa hàng đều nhìn chúng tôi.

Tiên sinh lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi rồi nói với tôi theo cách cũ rích: “Thanh Thanh ơi, gả cho anh nhé em?”

Tôi nghe thấy xung quanh có tiếng chửi bới, chế giễu và cũng có tiếng ủng hộ.

Các cô gái ngồi ở hàng ghế đầu la hét rất dữ dội, “Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy đi, gả cho tình yêu đi nào!” Sau đó, họ còn nhìn mấy tên con trai nói kinh tởm bằng nửa con mắt.

Tôi đỏ mặt, cúi đầu đưa tay ra, nói: “Còn không đeo vào cho em.”

Tiên sinh “ây” một tiếng rồi đeo nhẫn vào cho tôi.

Chúng tôi hôn nhau ở trước nơi đông người, và tôi có thể nghe thấy tiếng ủng hộ xung quanh lớn hơn là chửi rủa.

Tiên sinh thế tục nắm tay tôi, tuyên bố với cả thế giới rằng Nhiễm tiên sinh đã thuộc về Đường tiên sinh rồi.

Chúng tôi tay trong tay đi trên những đường phố không ai biết, ánh trăng sáng làm bạn với chúng tôi, những vũng nước trong vắt soi rọi hình bóng chúng tôi. Khi ấy Đường tiên sinh đã nói rằng anh sẽ mãi là của tôi.

Tôi và tiên sinh đã yêu nhau đến mùa hè năm 2016. Lúc ấy rừng phong đã khuya, mưa đã tạnh, tiên sinh ba mươi, tôi hai mươi chín. Chúng tôi đã ở bên nhau ở cái độ tuổi chông gai nhất,  yêu nhau mười năm.

(Chỉ đăng tại wp guinguoimotangmayxanh. Ai re-up mất ngủ suốt đời hihi)

22.

Cuối đông 2019, trái gió trở trời, tôi dậy quấn chăn đi đo nhiệt độ cơ thể thì mọi thứ vẫn bình thường, tôi gọi điện cho tiên sinh bảo thân nhiệt bình thường.

Tiên sinh “ừm” một tiếng qua điện thoại và nói với tôi rằng anh ấy đang trên đường đến thành phố X, sắp xuống xe rồi.

Cách đây nửa tháng tôi có đi công tác đến thành phố X. Cách đây một tuần, tại thành phố X phát hiện một bệnh truyền nhiễm không rõ nguyên nhân, tôi lo lắng sẽ bị lây bệnh và không chịu về nhà nên đã cách ly ở thành phố X.   

Sau khi tôi gọi điện thoại với tiên sinh, anh làm ầm lên muốn đến thành phố X, tôi khuyên: “Sau thời gian nữa em sẽ về mà, anh ở nhà đợi được không anh? Bên này nguy hiểm lắm.”

Tiên sinh không chịu, nói qua điện thoại: “Anh đã đặt vé rồi.”

Tôi tức giận mắng anh: “Anh muốn chết à? Muốn tới lắm sao? Qua thời gian nữa em sẽ trở về mà?”

Tôi nghe thấy tiên sinh khóc, lần đầu tiên tôi không mềm lòng, bảo: “Nếu như anh tới, em sẽ không để ý anh nữa.” Không nghe câu trả lời của anh, tôi treo máy.

Vài phút sau, tôi nghe thấy giọng nói của tiên sinh, anh nức nở: “Bé con ơi, anh nhớ em lắm.”

Vành mắt tôi đỏ ngay.

Tôi ngầm chịu tiên sinh đến thành phố X. Sau khi gặp, tôi bàn với tiên sinh cùng nhau làm tình nguyện viên.

Anh đã mua một số lượng lớn khẩu trang và phân phát cho những người có nhu cầu. Chúng tôi tuyên truyền sự quan trọng của việc đeo khẩu trang trước cổng các tiểu khu khác nhau và tiến hành thống kê lưu lượng. Chúng tôi tình cờ gặp đứa trẻ không biết nói trong trận động đất ở Vấn Xuyên năm 2008.

Đứa trẻ giờ đã lớn rồi, cũng đi làm tình nguyện viên, em không nói được nên ký tên thống kê và phối hợp rất tốt với các tình nguyện viên khác.

Tôi và tiên sinh dạo quanh mấy khu phố và tuyên truyền hơn chục ngày.

Trong tuần thứ hai của buổi tuyên truyền, chúng tôi gặp một cụ già bướng bỉnh. Cụ già ở một mình, nghe nói là không có con cái và không ai mua khẩu trang cho cụ cả, suốt ngày lang thang khắp nơi trong tiểu khu. Tôi và tiên sinh nói muốn rách miệng nhưng cũng không khuyên ông cụ về nhà được, chỉ có thể điều tra theo dõi những nơi mà ông cụ lang thang, có người dân đi qua đúng lúc đo nhiệt độ thì báo luôn tình hình.

Cụ già quá bướng, sau khi tìm hiểu qua người dân, chúng tôi được biết vợ ông cụ đã nhập viện cách đây vài ngày và không được cấp cứu. Ông cụ không có chủ định, đi đến những nơi mà vợ mình lúc còn sống thích đi đến, nhớ về vợ mình.

Tôi khuyên ông cụ: “Thưa cụ, vợ của cụ chắc chắn không muốn cụ bị như thế này. Bệnh viêm phổi này không phải là chuyện đùa. Nếu cụ bị lây nhiễm sẽ là chuyện của cả tiểu khu. Hãy nghĩ xem, nếu vợ cụ ở đây, bà ấy sẽ chịu vậy hay sao?”

Tiên sinh ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đó cụ, cụ ơi, cụ phải làm xét nghiệm axit nucleic, cụ phải sống tốt, và vợ của cụ chắc chắn cũng hy vọng cụ sống tốt.”

Vài ngày sau khi chúng tôi thuyết phục cụ, cụ đã đeo khẩu trang, đồng ý làm xét nghiệm axit nucleic. Cùng lúc đó, tiên sinh bị bệnh và tôi bắt đầu ho.

Trước tiên tôi và tiên sinh làm xét nghiệm, rất lâu mới có kết quả, tôi và anh tự động cách ly.

Buổi tối, tôi làm món mì mà tiên sinh yêu thích, anh ấy ôm tôi và nói: “Không biết bữa này có phải là bữa cuối cùng không?”

Tôi đấm anh ấy một cái: “Đừng nói nhảm!”

Tiên sinh vùi đầu vào gáy tôi, anh vừa khóc vừa nói: “Anh xin lỗi em, anh đã không chăm sóc em chu đáo.”

Tôi nghiêng đầu dựa vào người anh và nói: “Đừng nói vậy, thật ra là em đã làm liên lụy anh. “

Tiên sinh lắc đầu: “Thanh Thanh ơi, anh nợ em một hôn lễ.”

Tôi hôn lên trán anh: “Nếu như vượt qua được, em sẽ gả cho anh.”

Sau khi có kết quả, tôi và tiên sinh được chẩn đoán mắc bệnh truyền nhiễm, và cùng lúc đó, chúng tôi nhập viện.

Tôi và tiên sinh ở cùng phòng bệnh, anh nói cả người mình yếu ớt không còn sức, đầu óc mê man, kêu tôi đừng đụng vào người anh, tôi khó chịu ngồi bên giường nhìn anh.

Tiên sinh bắt đầu rất thích ngủ, khi tôi tỉnh dậy thì anh ấy luôn chìm trong giấc ngủ. Tôi bắt đầu tự trách mình, tôi thật sự đã coi thường dịch bệnh rồi, không nên mặc cho anh đến đây.

Hiện vẫn chưa xác định được nguồn gốc bệnh, bệnh viện chỉ có thể tạm thời ức chế bệnh, sức khỏe tiên sinh yếu đi rồi, tôi cảm thấy anh không thể cầm cự được nữa.

Bác sĩ mang điện thoại cho tôi và bảo tôi liên lạc với gia đình, tôi gọi cho cha mẹ Đường, tôi khóc lóc nói với họ rằng tôi có lỗi với họ nhiều lắm.

Mẹ Đường dặn tôi đừng khóc nữa, an ủi chúng tôi rồi nói sẽ tốt lên thôi. Tôi lặng lẽ nắm tay tiên sinh và nói với người đang ngủ, khi anh tỉnh dậy em sẽ gả cho anh.

Sáng hôm sau tiên sinh tỉnh dậy, tôi thức cả đêm, mắt đỏ hoe, khi thấy anh tỉnh dậy tôi vô cùng ngạc nhiên, tôi nói với tiên sinh, bây giờ chúng mình tổ chức hôn lể đi.

Các cô y tá đến bạn bè, người thân, tôi và tiên sinh nắm tay nhau trong khu phòng bệnh lớn như thế, bệnh nhân bên cạnh gõ vào chậu và hô “keng keng keng…” Cứ như một hôn lễ thật sự vậy.

Đôi mắt của tiên trở nên tối đi, tôi không còn nhìn thấy những vì sao bên trong đó nữa, nó tối đen như mực, chỉ còn lại hình bóng của tôi.

Tôi ho khan hỏi Đường tiên sinh có muốn cùng Nhiễm tiên sinh kết thành vợ chồng, vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp không!

Vành mắt tiên sinh đỏ lên, anh ấy vừa khóc vừa nói: “Anh đồng ý.”

Chúng tôi hôn nhau qua lớp khẩu trang, tiên sinh dùng cả mạng sống của mình nói cho tôi biết, rằng anh đồng ý.

Những giọt nước mắt nóng ẩm của anh lăn dài trên khuôn mặt tôi, tôi ôm chầm lấy anh và nói: “Kiếp sau chúng ta cũng sẽ ở bên nhau.”

Anh gật đầu nói: “Chắc chắn là được, bé con à.”

Tiên sinh hoàn toàn mê man rồi đi mất, tôi cũng không thể đợi anh tỉnh lại được.

Tôi không chịu điều trị nữa, tôi nghĩ, thuốc nên được dành cho những người có ích hơn, lòng tôi chỉ có tiên sinh, tôi chỉ muốn trở về cùng anh ấy.

Cách lối đi nhỏ, tôi đang nằm trên giường, tiên sinh đã đi rồi, tôi nắm tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Tôi nhẹ nhàng hôn lên ngón tay anh ấy, hôn lên ngón tay đeo nhẫn và tôi nói với tiên sinh: “Hẹn gặp lại anh ở kiếp sau anh nhé!”

Đường tiên sinh và Nhiễm tiên sinh sẽ mãi mãi bên nhau.

23.

Tiên sinh và tôi được chôn cùng nhau vào cuối mùa xuân năm 2020. Khi đó, hoa đào phe phẩy và không khí ấm áp tràn về, tiên sinh ba mươi bốn, tôi ba mươi ba, chúng tôi rời khỏi thế gian ở cái tuổi mà chúng tôi yêu nhau nhất.

—HẾT—

 ← 

Lời của Mây:

Lần đầu mà Mây sợ edit một bộ BE đến vậy. Rất buồn, rất đau, dù đây là truyện nhưng nó là tượng trưng cho những điều có thật, luôn hiện hữu trong đại dịch vừa qua. Những tình yêu không thể được nuôi dưỡng được nữa, mãi mãi dừng chân tại mốc thời gian này.

Mỗi khi edit xong một bộ nào đó, cảm xúc cứ tràn ra, nhất là bộ này, đau đớn lắm.

Cuối cùng cảm ơn tác giả Lý Bất Hỏa đã đồng ý cho Mây edit bộ này, tác giả rất dễ thương, hôm qua Mây lướt Weibo còn thấy hôm bữa tác giả đăng bài nói là “Cả nhà ơi, tui có triển vọng rồi, tui có độc giả Việt Nam ớ.” Cưng xỉu.

Và cũng cảm ơn các bạn đã đến và ủng hộ Mây và bạn newbie collab cùng Mây. Cảm ơn em đã nhận lời collab với chị nha Myky ơiiiiiii

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play