Editor & Beta: Mây
15.
Tôi và tiên sinh đoàn tụ vào đầu mùa hè năm 2008. Khi ấy, tình hình quốc gia đang khủng hoảng, nam nhi có chí, tiên sinh hai mươi hai, tôi hai mươi mốt, chúng tôi đoàn tụ rồi, ở cái độ tuổi chín chắn nhất của nhau.
Tôi cùng tiên sinh làm tình nguyện viên, tai họa trước mắt, là đàn ông con trai phải tự mình vươn lên. Mẹ của tiên sinh là bác sĩ nên anh có học một chút về điều dưỡng. Vết thương không nghiêm trọng thì tiên sinh sẽ giúp băng bó. Tiên sinh nói, hy vọng tai họa lần này tích đức, về sau phúc báo chúng tôi sẽ ở bên nhau.
Tôi đã nói với anh rằng, chắc chắn sẽ được.
Chúng tôi cứu được rất nhiều người, trong đó có một số bạn nhỏ xinh đẹp. Khi chúng nhìn thấy ánh mắt tiên sinh đều ngây người, la lên không cho tiên sinh băng bó, tiên sinh bất đắc dĩ dỗ đứa nhóc để cho bọn họ sát trùng.
Có một đứa bé đặc biệt, không biết nói, khi bé đang chơi trên bãi cỏ thì xảy ra động đất, thấy nhà sập, bé phản ứng ngay, nhưng vì không nói được nên bé chỉ biết túm lấy người qua đường ê ê a a và chỉ tay vào ngôi nhà sập. Tôi giật mình, vội hét lên rằng có động đất, nhưng nhiều người đã bị chôn vùi trong đống đổ nát ấy rồi. Đứa bé sốt ruột đến mức khóc òa, đó là lần đầu tiên bản thân bé thấy không nói được khó khăn đến độ nào. Sau đó, bé chạy lại đống đổ nát ấy để đào bới người, cũng bởi vì dư chấn mà mất đi nửa cánh tay.
Đứa bé khóc rất nhiều, không chỉ vì đau, mà còn vì sự bất lực của chính mình.
Tôi nhìn đứa bé, bé đang ngồi trên khoảng đất trống. Trưởng nhóm nói rằng, đứa trẻ phải điều tiết lại, rằng đó không phải là lỗi của mình.
Sau một lúc suy nghĩ, tôi bước đến gần bé và hỏi em: “Em có sợ không?”
Đứa trẻ nhìn tôi và lắc đầu.
Tôi ôm lấy đứa bé, tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy trên cơ thể gầy gò của em khi bị người lạ ôm vào lòng. Em quá yếu ớt nhưng lại muốn dùng sức mình để giúp đỡ người khác.
Tôi không kìm được nước mắt, véo má đứa bé, rồi giơ ngón tay cái lên và nói: “Em tuyệt vời lắm, em là một anh hùng nhỏ đấy.”
Anh hùng nhỏ nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời, dường như đang nói, phải không?
Tiên sinh xoa đầu em, cười nói: “Em là đứa trẻ cừ nhất.”
Anh hùng nhỏ vui vẻ nở nụ cười.
Trưởng nhóm nói rằng, đẹp trai mới là phải đạo. Tôi mỉm cười: “Dù đẹp trai đến đâu thì tiên sinh cũng không phải là của em rồi hay sao?”
Tôi nghĩ, tích nhiều phước báu như vậy, chung quy có thể ở bên cạnh tiên sinh đến già nhỉ?
(Chỉ đăng tại wp guinguoimotangmayxanh. Ai re-up mất ngủ suốt đời hihi) 16.
Vào giữa mùa hè năm 2008, lễ khai mạc Thế vận hội được tổ chức. Lúc đó tình hình tai họa đã dịu đi, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi và tiên sinh trở lại thành phố R, lúc chạng vạng chờ chờ Thế vận hội ở trước tivi.
Tổ quốc rất vĩ đại và người dân Trung Quốc cũng quá đỗi tuyệt vời. Chúng tôi biết rằng một ngày nào đó, tổ quốc sẽ phát triển rất tốt, và rồi chúng tôi có thể tự hào nói rằng chúng tôi là người Trung Quốc.
Thế vận hội thật rực rỡ, tôi đã nằm trong lòng tiên sinh và xem cả đêm. Tiên sinh ôm tôi, nói: “Tốt quá.”
Tôi ngẩng đầu lên hôn tiên sinh, “Chúng ta ở bên nhau, càng tốt hơn.”
Tiên sinh học nghiên cứu sinh[1], tôi thì tự học trong sách, định thi vào trường mà anh học nghiên cứu sinh.
[1] Raw 保研 (bảo nghiên): có nghĩa là những sinh viên chưa tốt nghiệp mà có thành tích cực kỳ tốt thì được trường giới thiệu để học lên cao học (nghiên cứu sinh) mà không cần thi đầu vào. Vào cuối hè đầu thu năm 2008, chúng tôi cùng nhau đến trường Đại học W.
Ở trường, tôi đã gặp đàn chị Tri Âm.
Đàn chị nhìn thấy tôi thì che mặt giấu giếm, tôi rất ngạc nhiên, rõ ràng là chúng tôi chẳng hề quen biết nhau, làm sao chị ấy nhìn thấy tôi mà tránh né được chứ.
Tiên sinh nói với tôi rằng Phương Tri Âm đã viết lá thư tố cáo, cô ấy ghen tị với tôi nên đã ngấm ngầm ra tay. Sau khi tôi nghỉ học, tiên sinh và một vài người bạn cùng phòng đã tóm được cô ấy.
Tiên sinh ngại đàn chị Tri Âm bị mất hết sĩ diện, nhưng mấy cô bạn cùng phòng khác không phải ăn chay, chửi thề đủ kiểu, nói rằng sao mà một con trai với con trai có thể ở bên nhau? Điều này là phi đạo đức.
Đó là lần đầu tiên tiên sinh tức giận, anh cười nhạo và nói với đàn chị Tri Âm rằng: “Không ngờ cô lại nghĩ như vậy, tính ra là tôi đã nhìn nhầm người rồi.”
Đàn chị Tri Âm mặt đẹp nữ thần kiêu căng tự đại biết bao, lần đầu tiên bị ai đó dùng giọng điệu này nói, lúc ấy ngẩn hết cả người. Sau đó, anh nói rằng, cuối cùng không gặp cô ấy nữa.
Tiên sinh nói, lòng dạ hẹp hòi của con người đôi khi có thể hủy hoại cả cuộc đời của một con người.
Tôi gật đầu, không trách đàn chị Tri Âm, nói: “Thật may là chúng ta vẫn có thể ở bên nhau.”
(Chỉ đăng tại wp guinguoimotangmayxanh. Ai re-up mất ngủ suốt đời hihi)17.
Việc học hành diễn ra rất suôn sẻ, tiên sinh và thầy hướng dẫn sắp xếp ở chung một ký túc xá. Ký túc xá không nhỏ, kê hai chiếc giường nhỏ, tôi và anh ấy lặng lẽ kê giường cho nhau, ôm nhau khi đi ngủ và tận hưởng khoảng thời gian yên bình này.
Vào nửa cuối học kỳ hai năm hai đại học, bạn cùng phòng Tam Béo gửi thiệp cưới cho chúng tôi. Tiên sinh và tôi được mời đến dự đám cưới.
Tôi và tiên sinh lúng ta lúng túng đi chọn tây trang. Sau khi chuyện tình của tôi với anh bị bại lộ, Tam Béo không ghê tởm chỉ trỏ chúng tôi như những người bạn cùng lớp khác, mà còn vỗ đầu tôi và nói: “Anh em với nhau mà không nói cho chúng tôi biết ha, không biết suy nghĩ nha, tốt xấu gì cậu nói cho chúng tôi còn có thể tha thứ một xíu.”
Vì vậy, Tam Béo đối với chúng tôi mà nói, đó là bạn cùng phòng, cũng là anh em.
Trong ngày cưới của Tam Béo, thời tiết rất đẹp. Mặt trời tỏa sáng rực rỡ, buổi sáng có mưa, chân trời còn hiện ra cầu vồng. Tam Béo và cô dâu đứng trên sân khấu, cậu ấy trông rất hồi hộp, lúc trao nhẫn còn không cẩn thận đánh rơi, kiếm hết nửa ngày trời mới nhặt được, cười ngây ngô nói đây là lần đầu tiên tôi kết hôn, không có kinh nghiệm.
Cô dâu giẫm lên chân cậu và giận dỗi nói: “Anh nói gì đó?”
Tam Béo đáp lại bằng một nụ hôn, bảo: “Đây cũng là lần kết hôn cuối cùng.”
Cô dâu che mặt thẹn thùng.
truyện tiên hiệp hay Dưới sân khấu, tôi lén nắm tay tiên: “Em cũng muốn kết hôn với anh.”
Những ngón tay của tiên sinh và tôi đan vào nhau, anh nói rằng: “Sẽ có một ngày như vậy.”
Lúc cô dâu ném banh vải nhiều màu, tiên sinh kêu tôi đi qua giành, tôi nói để cho các cô gái còn độc thân tranh về sau tìm được người yêu, tôi là người đàn ông có chủ thì đi làm gì. Tiên sinh nói, để ban phúc cho chúng tôi thật là dài lâu đó?
Ngay tức khắc tôi lao tới chộp lấy, thật đúng lúc, khi tôi vừa đi qua, quả banh nhiều màu đã rơi vào tay tôi. Tam Béo nhìn tôi vui vẻ nói: “Hai người đúng là do duyên số.”
Tôi đưa quả banh vải nhiều màu cho tiên sinh, cười nói: “Duyên phận đến rồi, chúng ta có chết thì cũng chết cùng nhau.”
Một câu nói đùa khi đó, không ngờ rằng nhiều năm sau nó lại trở thành sự thật.
18.
Sau khi tốt nghiệp cao học, tiên sinh đưa tôi về gặp cha mẹ anh ấy, lúc đó tôi mới biết rằng, từ khi tôi và tiên sinh chia tay nhau lúc học đại học, anh ấy chưa bao giờ đòi một xu của gia đình. Anh đã chứng minh cho cha mẹ mình thấy rằng tôi sẽ không cản trở tương lai của anh, và giờ đây anh đưa tôi về nhà gặp cha mẹ, là để cho tôi một danh phận.
Anh muốn nói với cha mẹ rằng, quãng đời này của anh chính là tôi.
Mẹ Đường thấy đó là tôi, kéo cha Đường vào phòng, tiếng đập cửa “phanh” một cái, như thể muốn nói với tôi rằng họ không hề chào đón tôi.
Tôi có thể hiểu được họ không thích tôi, sau tất cả không ai muốn con trai họ là người đồng tính cả.
Chúng tôi nản lòng chạm mũi nhau, tiên sinh để lại một tấm thẻ trong phòng khách, đứng ngoài cửa nhà của cha mẹ Đường, và nói với họ cứ giữ tiền đi, khi nào họ chấp nhận thì chúng tôi sẽ lại đến.
Khi chúng tôi rời đi, tôi nghe thấy tiếng cửa bên trong mở ra, mẹ Đường thở dài không biết nên nói gì.
Cuối đông năm 2010, tiên sinh khởi nghiệp thất bại, bị lừa mất rất nhiều tiền. Chúng tôi sống trong căn nhà thuê nhỏ, nửa đêm tiên sinh ôm tôi khóc, nói rằng anh sợ sẽ không cho tôi được hạnh phúc.
Tôi tựa vào lòng tiên sinh, lau nước mắt cho anh và lấy số tiền dành dụm bao năm nhờ làm mấy công việc lặt vặt, nói rằng sẽ luôn thành công thôi.
Tiên sinh thật ra không hề mạnh mẽ, anh ấy chỉ khóc trước mặt tôi mà thôi.
Ngày hôm sau chúng tôi đến ngân hàng rút tiền, tay anh run run, nói rằng anh có lỗi với tôi, đã khiến tôi chịu khổ.
Tôi nói với chồng: “Chỉ cần anh ở đây, em sẽ không phải khổ.”
Lấy xong tiền, chúng tôi đi ăn mì, cha Đường gọi điện đến không biết nói gì, tiên sinh lại khóc. Những giọt nước mắt rơi vào tô tạo thành từng lớp sóng lăn tăn, tôi nghĩ rằng tô nước lèo đó chắc là mặn lắm.
Cha Đường từ đầu đến cuối vẫn không mặc kệ tiên sinh, mặc dù nói rằng sẽ không muốn liên hệ với anh, nhưng ông cảm thấy thương xót cho con trai mình đã chịu khổ và đã chuyển rất nhiều tiền vào tài khoản của anh.
Cha Đường sợ tiên sinh không nhận, bèn nói, con phải trả lại tiền, khi nào có tiền thì trả.
Tiên sinh “ừm” và nói: “Cha ơi, con có lỗi với cha.”
Cha Đường “hừ” rồi bảo: “Con là người quan trọng của cha, có thể như nào nữa?”
Có lẽ cha Đường vì thể diện, cuối cùng mẹ Đường nghe điện thoại, bà nói với tiên sinh rằng năm nay đưa tôi về đón Tết, một năm đoàn viên vui vẻ.
Tiên sinh sững sờ một lúc rồi vội “ơ” rồi nói: “Cảm ơn cha mẹ.”
Sau khi cúp máy, tiên sinh mừng quá nắm tay tôi và thốt lên: “Bé con ơi, năm nay chúng ta cùng nhau về nhà ăn Tết thôi!”
Lời của Mây: Thú thật là tui chỉ muốn edit tới đây thôi, chuyện tình đẹp quá tui không muốn phải đến hồi kết đau thương như chương sau. Bồ nào không muốn đau lòng thì có lẽ đọc đến đây là vừa đẹp.Nói đi nói lại thì tui vẫn cố gắng bình tâm edit cho xong.