Tiết Khúc tìm khắp các viện trong phủ một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiết Tấn Văn đâu. Y đứng trong đình ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra đêm nay không có ánh trăng. Mấy đứa trẻ chơi trong sân đã bị nhũ mẫu bế về phòng đi ngủ cả rồi; mấy đứa lớn hơn thì đang nghịch đèn lồng giấy với đám nha đầu, để lại dấu chân hỗn loạn trên tuyết. Ai cũng tươi cười rạng rỡ nhưng Tiết Khúc lại không cảm nhận được một chút vui sướng nào.
Càng nhìn khung cảnh náo nhiệt y càng cảm thấy phiền loạn, muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi đợi. Tiết Khúc đi xung quanh đình trong sân một lát, bất tri bất giác đi đến núi giả ở hậu viện. Y tìm một tảng đá sạch sẽ, quét hết tuyết đọng trên đó rồi đi tới. Chuyện ấy đã từ bao giờ rồi nhỉ? Lần đầu tiên mình nhìn thấy Tiết Tấn Văn cũng là ở núi giả này. Lúc ấy hắn đang chơi chọi dế với đám tiểu gia nô, còn mình đứng dưới ánh mặt trời gay gắt nhưng chậm chạp không dám tiến vào, suýt nữa đã bị nắng hun tới ngất xỉu.
Tiết Khúc cười phụt một tiếng, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân đạp trên tuyết, quay người lại thì thấy Tiết Tấn Văn đi vòng ra từ một tảng đá lớn. Tiết Khúc mừng rỡ như điên, hai chữ "Thiếu gia" chưa kịp bật ra khỏi cổ họng đã trông thấy vẻ mặt đầy oán giận của Tiết Tấn Văn.
"Nhóc con nhẫn tâm!"
Tiết Khúc đứng im tại chỗ, thấy một bình rượu trống rỗng lăn đến dưới chân mình. Y nhặt bình rượu lên, hương rượu nồng đậm phả vào mặt.
"Ngươi có biết vì sao năm tám tuổi ta sống chết quấn lấy ngươi không chịu uống thuốc, không chịu chữa bệnh không?"
"Ngươi có biết vì sao năm chín tuổi ta lừa ngươi vào phòng học không?"
"Ngươi có biết vì sao năm mười bốn tuổi ta lại cưỡi Mặc Vân xông về phía mọi người không?"
"Tên nhóc vô tình!"
Ngón tay Tiết Tấn Văn chỉ vào Tiết Khúc dần dần phát run.
"Nếu ta không ôm lấy ngươi sống chết không buông thì sao phụ thân lại đi mời danh y chữa bệnh cho một gia nô bé nhỏ như ngươi chứ?"
"Nếu ta không lừa ngươi đến trước mặt tiên sinh thì ai biết được ngươi còn đọc hiểu được thơ ca chứ?"
"Nếu ta không cưỡi ngựa đạp ngươi bị thương... ngươi... ngươi..."
Ngữ khí của Tiết Tấn Văn ngày càng yếu, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào.
"Đại ca của ta là thanh niên tài tuấn, ngươi lại thanh tú xinh đẹp, sao ngươi biết được huynh ấy sẽ không thích nam nhân?" Hai mắt Tiết Tấn Văn phiếm lệ, Tiết Khúc nhìn thấy tim như bị đao cắt. "Nếu huynh ấy thật lòng thật dạ với ngươi ta cũng sẽ không lắm miệng. Nhưng huynh ấy là con trai trưởng trong nhà, bất hiếu có ba, không có con nối dõi là tội lớn nhất, sau này chắc chắn huynh ấy phải lấy vợ sinh con. Đến lúc ấy huynh ấy đặt ngươi ở chỗ nào? Sao ta có thể thờ ơ nhìn ngươi bị người khi nhục vậy chứ?"
Nói đến đây trong mắt Tiết Tấn Văn đã không còn chút oán giận nào, thâm tình nhìn thẳng Tiết Khúc.
"Khúc nhi..."
Tiết Tấn Văn lảo đảo đi đến trước mặt Tiết Khúc, mượn men rượu dựa vào vai y: "Cha mẹ đến tuổi trung niên mới có ta, không cần ta làm rạng rỡ tổ tông, chỉ cần ta sống một đời vui vẻ hạnh phúc là được rồi. Khúc nhi, sao ngươi lại không hiểu! Vì sao ngươi lại không hiểu!"
Tiết Tấn Văn cắn chặt răng, hai người cứ lẳng lặng đứng dưới tuyết như vậy. Không biết từ khi nào Tiết Tấn Văn đã nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của Tiết Khúc vào lòng bàn tay, vuốt ve nhè nhẹ.
Trong chốc lát, Tiết Tấn Văn đẩy Tiết Khúc ra, đứng thẳng quay lưng về phía y, cầm một xấp giấy đặt vào trong tay y.
"Đây là văn tự bán mình ta xin từ chỗ phụ thân để ngươi được tự do, đợi ta thành thân với Lý tiểu thư xong thì ngươi chuộc thân đi. Lý ma ma ở ngõ đông rất biết ăn nói, ngươi tới nhờ bà tìm giúp một cô nương tốt lấy làm vợ, sống một đời vui vẻ, vậy là ta yên tâm rồi."
Tiết Tấn Văn hít sâu một hơi, dường như đã khôi phục lại bình thường: "Đến lúc đó ngươi và Tiết gia, ngươi và ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa!"
Nói xong thì phất tay áo bỏ đi. Tiết Khúc mở xấp giấy ra xem từng thứ một, ngoài văn tự bán mình còn có vài tờ ngân phiếu, một phong thư giới thiệu, thư viết cho thầy giáo ở học đường phía tây, đề cử Tiết Khúc tới đó đảm nhận việc ghi chép. Tiết Khúc gấp công văn lại, cảm thấy trên vai lành lạnh, tay vừa sờ lên đã thấy một mảnh ẩm ướt, nhưng trên mặt lại đông cứng đến phát đau. Nâng tay sờ thử, không biết từ khi nào lệ đã rơi đầy mặt.
Đêm đó Tiết Khúc ngơ ngác đứng dưới tuyết một đêm, sau đó trở về bệnh không dậy nổi. Chớp mắt đã qua hơn một tháng, cuối cùng ngay cả hôn lễ của Tiết Tấn Văn cũng không tới tham dự được.
Thành thân ngày ấy, Tiết Tấn Văn mặc một thân hỷ phục màu đỏ, trước ngực là một dải lụa đỏ được tết thành bông hoa, ngồi trên lưng Mặc Vân. Hôm nay trên đầu Mặc Vân cũng được buộc một bông hoa bằng lụa đỏ, chỉ là đang rất không kiên nhẫn muốn hất Tiết Tấn Văn xuống.
Ánh mắt Tiết Tấn Văn quét qua đám người đang chen chúc phía dưới, lại nhìn thế nào cũng không thấy người mình ngày đêm mong nhớ đâu cả.
Bái đường xong Lý tiểu thư được đưa vào phòng tân hôn, còn Tiết Tấn Văn thì vẫn ở tiền thính tiếp rượu khách khứa. Tiết lão gia và Tiết phu nhân vui vẻ cười không ngậm được miệng, chỉ là Tiết lão thái quân ở một bên lại yên lặng lau nước mắt. Thúc phụ Tiết Tấn Văn ở bên cạnh an ủi, vỗ nhẹ sau lưng bà, nhìn Tiết Tấn Văn đi lại trong sảnh chỉ cười không nói.
Ồn ào đến tận nửa đêm mọi người mới tản đi, nhưng mấy người muốn xem náo nhiệt vẫn đi theo Tiết Tấn Văn đến tận cửa phòng tân hôn, đứng chật kín không cho hắn vào, mỹ danh là nháo động phòng. Đầu Tiết Tấn Văn đau muốn nứt ra, dạ dày cuồn cuộn không ngừng nhưng lại không thể phát tác trước mặt bạn bè thân thích, mãi đến lúc bị phiền sắp ngất xỉu thì thúc phụ đột nhiên xuất hiện.
Thúc phụ vẫn mặc một thân bạch y, đứng trước mặt đám người say khướt giống như một vị thần tiên phong đạo cốt. Tiết Tấn Văn không nghe rõ ràng ông nói gì với đám người kia, cuối cùng là đám người đó giải tán ngay lập tức.
Thúc phụ quay người lại cười với Tiết Tấn Văn, vỗ vỗ vai hắn rồi đẩy vào tân phòng.
Không khí trong phòng cực kỳ ấm áp, ánh nến vô cùng ái muội. Trên bàn đã chuẩn bị một bàn rượu và đồ ăn, bên cạnh còn có hai chén rượu. Tiết Tấn Văn đi đến ngồi xuống bên giường, ngữ khí không mang theo chút tình cảm: "Hiện giờ ván đã đóng thành thuyền, mọi chuyện chỉ đành thuận theo ý trời. Mặc dù chúng ta không có tình cảm phu thê nhưng Tiết Tấn Văn ta nam nhi bảy thước nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Dứt lời vén khăn voan lên, cũng không thèm nhìn một cái mà đưa chén rượu giao bôi tới, một hơi uống cạn sạch.
"Kể từ hôm nay chúng ta là phu thê."
Tiết Tấn Văn đặt chén rượu xuống, cứ mặc nguyên bộ hỷ phục lên giường nằm ngủ, quy quy củ củ dựa vào một bên, để lại một khoảng giường rất rộng cho Lý tiểu thư.
"Thiếu gia..."
"Sau này sửa miệng gọi là phu quân đi..."
Mơ mơ màng màng nói xong câu đó Tiết Tấn Văn đã ngủ rồi, cũng không biết là do uống nhiều rượu hay mấy hôm nay suy nghĩ quá nhiều. Một giấc này ngủ tới vô cùng an ổn, sau đó lại cảm thấy lưng mình bị người quấn lấy chọc tỉnh. Tiết Tấn Văn nhíu mày nghĩ, Lý tiểu thư này tuổi tác không lớn sao lại to gan như vậy, trong lòng cũng sinh ra vài phần khinh thường. Vốn định quát to vài câu, không ngờ hắn vừa xoay người lại đã ngây ngẩn.
Chỉ thấy Tiết Khúc cười chớp chớp mắt nhìn mình, ánh sáng buổi sớm chiếu vào lông mi hơi dài của y trông rất đáng yêu. Tiết Tấn Văn há miệng trợn mắt, Tiết Khúc lại xê dịch cơ thể, gối đầu lên cánh tay mình, nghịch ngợm nói: "Sao phu quân lại nhìn ta như vậy?"
"..."
Nửa ngày sau không nghe thấy tiếng trả lời.
"Tối hôm qua ta và phu quân đã thành thân, rượu giao bôi cũng uống rồi, sao hiện giờ phu quân lại đổi ý? Chẳng lẽ muốn bội tình bạc nghĩa sao?"
Tiết Khúc hơi trừng mắt, Tiết Tấn Văn triệt để ngu người, dụi mắt vài lần vẫn tưởng là mình hoa mắt. Mãi đến khi đụng vào khuôn mặt Tiết Khúc, chạm vào làn da ấm áp của y mới dần dần tin tưởng những gì xảy ra trước mắt đều là sự thật.
"Nhưng mà... Khúc nhi... Tại sao lại..."
Tiết Tấn Văn vui sướng đến nỗi nói năng lộn xộn.
"Là thúc phụ."
Tiết Khúc cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên trong mắt đã tràn đầy cảm kích: "Thúc phụ đúng là liệu sự như thần, ông ấy đã sớm nhìn ra tình cảm của chúng ta không giống bình thường, còn nói hồi nhỏ đã tính cho ngươi một quẻ, bảo vận mệnh đã định là con đường nhân duyên của ngươi có biến số, nếu không có quý nhân giúp đỡ nhất định sẽ hại mình hại người, nuối tiếc cả đời."
Tiết Khúc sờ sờ khuôn mặt Tiết Tấn Văn, hơn một tháng không gặp hắn gầy đi nhiều rồi.
"Nhưng sao ngươi lại..."
"Thật ra ta và Lý tiểu thư vẫn thường liên hệ thư từ, năm trước Lý tiểu thư đến phủ ta vẫn thường xuyên tâm sự nói chuyện phiếm với nàng. Khi đó nàng đã nói trong lòng nàng sớm có người thương rồi, vì vậy một tháng này ta và thúc phụ..."
"Hơn một tháng nay người trong phủ đều nghĩ ngươi bị bệnh nặng, không ngờ ngươi lại thông đồng với thúc phụ làm ra chuyện đổi trắng thay đen này!"
"Ngươi giận ta sao?"
Tiết Khúc cười hỏi.
Tiết Tấn Văn lắc đầu, ánh mắt vô cùng ấm áp, đột nhiên thấy viền mắt Tiết Khúc hồng lên, bổ nhào vào ngực mình: "Cái gì mà kính vạn hoa, cái gì mà biến số, cái gì mà ván cờ nhân duyên chứ, tất cả đều là ngươi lừa ta đúng không? Kính vạn hoa đó chỉ cần dán bức họa của ai ở đáy kính thì mỗi lần nhìn vào sẽ thấy người đó. Còn bàn cờ kia..."
Tiết Khúc hơi ngẩng đầu nhìn Tiết Tấn Văn: "Nếu ngày ấy ta không nhàn rỗi đi đến vườn hoa, không gặp được thúc phụ, không đụng vào làm lật cả bàn cờ thì phải làm sao? Ngươi muốn mượn lời thúc phụ thức tỉnh ta, nhưng nếu ta ngu dốt không hiểu ý của thúc phụ thì phải làm sao?"
"Ta cược là trong lòng Khúc nhi có ta."
Hai mắt Tiết Tấn Văn sáng như đuốc, sáng đến nỗi làm lồng ngực Tiết Khúc phát đau.
"Ta hỏi ngươi, vì sao muốn ta bỏ tên thật của mình?"
"Tên của ngươi chỉ một mình ta được phép gọi! Phương Vũ Hiên!"
"Tấn Văn..."
"Gọi ta là Tử Lạc."
"Tử Lạc!"
Hai người nằm sát cạnh nhau, hai tay đan chéo vào nhau, trong mắt tràn ngập tình cảm chân thành.
"Suỵt! Đừng gọi nữa... hôn ta..."
"..."
Lồng ngực Tiết Khúc hơi nghẹn lại, không khí đang tốt đẹp lại bị thiếu gia cứng đầu cứng cổ phá hủy rồi. Y trừng mắt nhìn Tiết Tấn Văn, thật sự có cảm giác lao lực quá độ, hung dữ nói một câu "Thiếu gia, ngươi thật sự là... chúa phiền phức!" rồi mới hôn một cái.
~Hoàn~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT