“…” Mặc dù đã đoán được ý của cô ta, nhưng, nghe cô ta nói ra như vậy, vẫn làm cho người ta cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Lời như vậy mà cũng nói ra được.
Âu Minh Triết ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, nói với Dương Nhạc Linh: “Mặt trời hôm nay vẫn mọc ở phía đông lặn về phía tây. Mà sao cô Dương lại có thể nói ra những lời hoang đường như vậy? Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước gặp mặt cô còn cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng có tơ tưởng đến cô nữa cơ mà.”
Khi đó cô ta kiêu ngạo bao nhiêu!
Giống như rất sợ anh có gì lưu luyến cô ta vậy.
Dường như cô ta có phải chết, cũng không chịu quay lại bên anh, nhưng mà bây giờ…
Cô ta lại chủ động yêu cầu quay lại bên cạnh anh!
Trở mặt có thể đừng nhanh như lật sách như thế không?
Đối mặt với sự giễu cợt của Âu Minh Triết, Dương Nhạc Linh vẫn ôn nhu trả lời: ” khi đó em nhất thời hồ đồ, rất nhiều chuyện cũng không hiểu rõ. Gần đây, nhớ tới chuyện lúc trước, em biết em thật sự rất quá đáng, nhưng mà, Minh Triết, em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh tha thứ cho em được không? Chỉ cần anh đồng để cho em quay lại bên cạnh anh, em đồng ý dùng cả đời này đền bù những sai lầm trước kia của em.”
Khi cô ta nói còn cố nhỏ ra mấy giọt nước mắt, như thể cô ta đang vô cùng ân hận vậy.
Trong mắt Âu Minh Triết bây giờ, cô ta có khóc như thế nào, thì trong mắt anh cũng chỉ là con hề đang diễn trò mà thôi.
Anh nói: ” Cô Dương khách sáo rồi, cả đời của cô Dương không gánh nổi. Còn nữa, cô yên tâm, tôi đã có vợ rồi, tôi không còn một chút tơ tưởng nào với cô đâu. Sau này cô có thể yên tâm tìm người đàn ông nào cũng được.”
Giọng nói của Âu Minh Triết rất khách sáo, nhưng tràn đầy châm chọc.
Những gì Dương Nhạc Linh đã làm anh đều nhớ rõ.
Hiện tại từng cái từng cái moi ra, phỏng có thể đè chết cô ta.
Dương Nhạc Linh nghe Âu Minh Triết nói xong, cũng cảm thấy vô cùng hối hận, hiện tại anh nói thế nào cô ta cũng phải chịu, “Minh Triết, em sai thật rồi, khi đó em không nên nói với anh như vậy, thật ra không phải em bỏ rơi anh vì chân anh bị thương,em…”
“Không phải sao?” Âu Minh Triết tò mò hỏi: “vậy vì cái gì?”
Từ khi biết anh bình phục, thái độ của người phụ nữ này thay đổi 180°.
Cô ta nhìn mặt anh dễ lừa lắm à, anh là thằng ngốc sao?
Dương Nhạc Linh nói: “Lúc đó em rất đau lòng. Ở trong lòng em, anh vĩnh viễn là người đàn ông tốt nhất, nhìn thấy anh xảy ra chuyện, anh biết trong lòng em đau lòng đến thế nào không? Em thậm chí còn không thể tin được những chuyện đó, cũng không dám đối mặt với thực tế đó, bởi vì em quá yêu anh, trong lòng lại càng không thể tiếp nhận sự thật. Bây giờ nhìn thấy anh bình phục rồi, em là người vui vẻ nhất.”
“…” Giải thích này của cô ta, làm cho Âu Minh Triết không nhịn được muốn bật cười to.
Nói như vậy, chuyện cô ta hủy hôn, ở trước mặt anh cảnh cáo anh không được dây dưa với cô ta, cũng là bởi vì quá yêu anh sao?
Âu Minh Triết cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại người nói dối không chớp mắt như thế này.
Anh nhìn Dương Nhạc Linh, “Vậy cô cứ tiếp tục vui vẻ. Tôi hiện tại đã có vợ rồi, cô quay lại, nhưng bên cạnh tôi đã không còn vị trí của cô nữa rồi.”
Anh hẳn là phải cảm ơn Dương Nhạc Linh, vì cô ta bỏ rơi anh,anh mới có thể gặp được Đàm Tiểu Ân.
Bây giờ nhìn lại, lấy được một người vợ bảo bối như Đàm Tiểu Ân, so với loại phụ nữ dối trá không biết anh phải may mắn biết bao nhiêu, chắc cũng giống như vợ anh đã từng nói, anh cũng đã dùng hết vận may cả đời để lấy được cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT