Chương 546:

Âu Minh Triết liền biết, đối với con hàng ham ăn này, muốn dỗ cô vui, thì chỉ cần lấy thật nhiều đồ ăn ngon ra là được.

Anh kéo Đàm Tiểu Ân đứng lên, cùng nàng cùng nhau đi xuống nhà.

Trong Phòng bếp, cô giúp việc đã làm xong đầy một bàn đồ ăn nhìn thôi đã đủ thèm nhỏ rãi.

Đàm Tiểu Ân ngồi xuống bên cạnh Âu Minh Triết, anh đặt món cô thức trước mặt cô, cưng chiều nói, “Ăn đi.”

Đàm Tiểu Ân cầm một cái chân gà, gặm một miếng, Âu Minh Triết ngồi ở một bên, chăm chú nhìn cô ăn.

Đàm Tiểu Ân ăn một lúc, quả thực không kềm chế được tò mò trong lòng, “Lúc nãy anh nói gì với Dương Nhạc Linh vậy?”

Âu Minh Triết nhớ tới lúc nãy nói chuyện với Dương Nhạc Linh, liền lại cho cô nghe.

không?

Sau khi Dương Nhạc Linh đi theo Âu Minh Triết ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế ngoài ban công.



Dương Nhạc Linh đi tới trước mặt anh, ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Âu Minh Triết, nói: “Minh Triết, chuyện lúc trước, là em có lỗi với anh.”

Người phụ nữ này phảng phất có hai bộ mặt, lúc anh xảy ra chuyện một mặt, sau khi anh bình phục lại là một bộ dạng khác.

Âu Minh Triết nhớ lại lúc Âu Châu Du giới thiệu Dương Nhạc Linh cho anh, bọn họ cũng là ngồi ở chỗ này nói chuyện.

Dương Nhạc Linh khi đó rất ôn nhu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại khiêm tốn ôn hòa.

Khi đó anh cho là mình đã nhìn thấy con người thật của cô ta, trong đầu nghĩ, người vợ của mình đương nhiên phải thấu tình đạt nghĩa như thế để cha mẹ mình bớt lo.

Nhưng hôm nay, cùng một nơi, cô ta bày ra bộ dạng y như khi đó,nhưng nội tâm của anh lại chỉ còn lại hai chữ dối trá.

Âu Minh Triết ngồi một, mới ung dung nói với cô ta: “Thật ra cô không cần nói xin lỗi tôi.”

Dương Nhạc Linh nhìn về phía anh, có chút kinh ngạc, cơ hồ là trong nháy mắt, nội tâm của cô có mấy phần vui mừng.

Minh Triết vẫn yêu mình, chỉ cần mình cúi đầu nhận lỗi, thì trái tim của anh vẫn sẽ nằm trong tay mình mà thôi!

Quả nhiên…



Lúc trước, thì ra anh ấy chỉ đang trách mình không để ý tới anh ấy mà thôi.

Nhớ tới những gì mình làm trước đây, Dương Nhạc Linh rất xấu hổ, cảm thấy mình thật sự có lỗi với anh.

Cô ta nói: “Phải, là em không tốt, cho nên em nhất định phải nói xin lỗi với anh.”

Âu Minh Triết ngồi ở trên ghế, nhìn Dương Nhạc Linh, “Coi như cô không xin lỗi, tôi cũng sẽ gọi điện thoại cho Chấn Đông, giúp hai người đến với nhau.”

“Ây…” Dương Nhạc Linh có chút lúng túng nhìn anh, anh đây là đang châm chọc cô ta tối hôm đó đi tìm anh, ở trước mặt anh nói những lời đó sao?

Cô ta biết lúc ấy mình rất quá đáng, chẳng qua là…

Khi đó, cô ta cũng chưa từng nghĩ Âu Minh Triết có thể đứng lên, cho nên, mới có suy nghĩ, phải đi tìm Chấn Đông.

Bởi vì chỉ có như vậy, cô ta mới có thể hóa giải nguy cơ mà Âu Minh Triết gây ra cho công ty của bố cô ta.

Giờ phút này nghe thấy Âu Minh Triết nói như vậy, Dương Nhạc Linh chột dạ nắm chặt ngón tay, khẩn cầu: “Minh Triết, lúc trước em sai rồi, nhưng mà thời gian này, em thật sự hối hận rồi. Anh cho em một cơ hội có được không?”

“Cơ hội?” Âu Minh Triết khó hiểu nhìn Dương Nhạc Linh, “Tôi không hiểu ý của cô Dương đây.”

Dương Nhạc Linh dứt khoát lật bài: “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em vẫn là vị hôn thê của anh mà. Em biết, trong lòng anh còn yêu em, hiện tại, anh để cho em trở lại bên cạnh anh chăm sóc cho anh, có được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play