CHƯƠNG 969
Không, nếu như để anh biết chuyện cô còn trộm đi hai đứa con của anh, có lẽ anh sẽ lột da rút gân cô rồi đập nát thành ngàn
mảnh luôn ấy chứ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Khiết không khỏi run lên, cũng không khỏi sợ hãi, cho nên dù thế nào cũng không thể để
anh biết chuyện này được.
“Sao hả? Không nói gì à? Còn muốn giở trò sao? Có phải em muốn tôi đưa em tới chỗ lão Ngũ không hả?” Nguyễn Hạo Thần thấy cô cứ im lặng, ánh mắt khẽ nheo lại, nhìn mắt cô đảo tới đảo lui, không biết là đang nghĩ tới chiêu trò gì nữa.
Không lẽ đã đến mức này rồi mà cô còn định chống chế nữa sao? Hay là đang nghĩ cách trốn đi?
Tô Khiết nghe anh nói sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát, ánh mắt nhanh chóng lóe lên: “Đâu đến nỗi phải vậy mà. Chuyện… chuyện này, dù sao thì chúng ta cũng coi như là vợ chồng mà.”
Mặc dù cô đã sai trong chuyện này, nhưng cũng đâu đến mức phải đồn cảnh sát vậy chứ?
Anh chắc không ác đến vậy nhỉ?
Nếu đến đồn cảnh sát, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng, bản chất cũng thay đổi nữa.
Tô Khiết vốn tưởng rằng sau khi biết sự thật, anh sẽ không buông tha cho cô, tuy nhiên không ngờ anh lại còn muốn đưa cô đến cả đồn cảnh sát nữa.
Nếu anh biết chuyện của hai đứa trẻ, cô thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.
“Bây giờ mới nghĩ đến vợ chồng?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô chằm chằm, khóe môi cong lên khác thường. Là vợ chồng? Lúc này cô mới nhớ ra họ là vợ chồng của nhau à.
“Có câu, một ngày là vợ chồng, trăm ngày ân tình …” Tô Khiết biết mình anh lúc này đang rất tức giận, cũng không ai biết lúc tức giận anh có thể làm ra những chuyện gì cả.
Tô Khiết nghĩ, anh đang giận như vậy, nói không chừng sẽ thật sự có thể sẽ ném cô đến đồn cảnh sát mất. Tình cảnh của gia đình họ Tô lúc này, ông nội vẫn đang nằm viện, nếu cô lại đến đồn cảnh sát nữa…
Vì vậy, Tô Khiết định thử nói vài lời dễ nghe, dịu dàng với anh.
“Trăm ngày ân tình? Chúng ta kết hôn được ba tháng, tổng cộng cũng chỉ có bao nhiêu ngày đó thôi.” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần khẽ giật, vẻ quyến rũ lộ thêm vài phân ám muội, mang thêm chút cảm giác tà mi.
Ba tháng kết hôn, anh và cô chỉ ở bên nhau được vài ngày cuối cùng đó thôi, nếu tính kỹ thì vốn dĩ cũng chẳng được thời gian mấy ngày.
Chỉ là đêm nào anh cũng quá nỗ lực, tần suất hơi bị nhiều.
“…” Môi của Tô Khiết không khỏi giật giật khi nghe ra anh rõ ràng là có ý gì đó.
Có thể nói chuyện đàng hoàng không vậy hả?
“Cho nên, về chuyện ân tình trăm ngày này, thật sự không đáng kể gì cả, em vẫn nên nghĩ xem món nợ này nên tính trả kiểu gì đi?” Nguyễn Hạo Thần chậm rãi bổ sung, hiển nhiên anh sẽ không bao giờ dừng lại ở đó.
Tô Khiết nghe nói vậy, có hơi ngẩn ra, cũng có hơi tức giận, người ta ai cũng nói vợ chông một ngày bằng trăm ngày ân tình, vừa nãy anh cũng nói là đã được mấy ngày rồi, thế sao còn bảo cái ân trăm ngày đó không đáng đem ra tính được cơ chứ?
Có nói lý lẽ được không vậy hả?
Tô Khiết lại nhìn anh, khi nhìn thấy bộ dáng anh lúc này, những lời định nói cuối cùng cũng nhịn lại được, cậu ba Nguyễn bây giờ căn bản là không thể nói lý với cô được rồi.
“Vậy anh Nguyễn định tính thế nào?” Tô Khiết thầm thở dài rồi hỏi thẳng, cô muốn biết rốt cuộc bây giờ anh muốn thế nào?