CHƯƠNG 63
Tô Khiết ngước lên nhìn anh, và đột nhiên phát hiện trong mắt anh như đang hàm chứa một tia dò xét. Mặc dù anh che giấu rất tốt, nhưng Tô Khiết rất nhạy cảm về khía cạnh này, cô biết vừa nãy mình không nhìn lầm.
Dò xét? Rốt cuộc anh đang dò xét điều gì?
Tô Khiết không biết anh đang dò xét cái gì, nhưng nếu anh thực sự đang dò xét, cô từ chối ngay lúc này thì liệu có khiến anh nghi ngờ hay không?
Nếu cô không làm gì cả và mặc anh tiếp tục làm vậy, Tô Khiết không chắc nó sẽ phát triển đến mức nào.
Bởi vì giờ phút này, tay của Nguyễn Hạo Thần đã chầm chậm dời đến bụng cô và dường như không có ý định dừng lại.
Tô Khiết biết mình phải làm một cái gì đó vào lúc này, nhưng cô nên làm sao mới có thể kết thúc tất cả mà không để lại dấu vết khiến anh nghi ngờ đây?
“Chồng muốn làm gì với vợ à?” Khi cảm giác tay anh đã đặt lên bụng mình, đôi mắt hơi rũ xuống của Tô Khiết nhanh chóng lóe qua một tia sáng kỳ lạ.
“Em nói thử xem?” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi câu lên, giờ phút này trong giọng nói êm tai dường như có một loại cám dỗ say đắm lòng người, nhưng anh vẫn thầm thắc mắc, tại sao trên eo của cô không có dấu vết gì? Tại sao lại trơn nhẵn như vậy?
Nghe thấy lời lẽ ba phải của anh, Tô Khiết thầm cười khẽ.
“Chồng à, anh thật đẹp trai.” Tô Khiết nhìn anh rồi bỗng cười khẽ một tiếng. Giờ phút này, đôi mắt hơi say của cô mê li, gương mặt ửng đỏ, trong giọng nói cũng có chút mê hoặc.
Trong lúc nói chuyện, cô như không kìm được mà từ từ giơ tay lên, ngón tay chạm vào nút áo sơ mi của anh, cô không dừng lại ở đó quá lâu, ngón tay cô khẽ nhúc nhích và bắt đầu cởi nút áo ra.
Từ trước đến nay cô không thích bị động, bất kể là chuyện gì, cô cũng phải nắm quyền chủ động trong tay mình.
Ngón tay của cô mảnh khảnh, trắng nõn, sạch sẽ và không có chút chỉnh trang nào, nhưng chúng rất đẹp. Những ngón tay xinh đẹp của cô đã cởi cúc áo sơ mi thứ nhất của anh và trượt xuống khuy thứ hai.
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần hơi tối đi, người phụ nữ này đang làm gì?
Tô Khiết lại ngước lên nhìn anh, gương mặt cô hơi ửng đỏ như được nhuộm ánh nắng chiều tà, và đôi môi cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần khẽ dao động, trong mắt mơ hồ hàm chứa cảm xúc phức tạp.
Mà bây giờ, Tô Khiết đã tháo cúc áo thứ hai của anh.
Sau đó dời đến khuy thứ ba.
Áo sơ mi của anh chỉ có tổng cộng năm cái khuy áo, cái trên cùng không thắt lại, chỉ thắt bốn cái phía dưới. Bây giờ cô đã tháo ba khuy, chỉ còn lại khuy cuối cùng, nhưng rõ ràng là cô không có ý định dừng lại, tay cô đã trượt xuống khuy áo thứ tư của anh và tháo nó ra không chút ngần ngại.
Nguyễn Hạo Thần âm thầm thở ra một hơi, người phụ nữ này biết mình đang làm gì không?
Bàn tay vốn đặt ở bụng của cô đã hạ xuống lúc nào không hay và rũ bên người, cơ thể vốn áp sát cô cũng đứng thẳng hơn chút và kéo ra một khoảng cách nhỏ với cô, mà môi của anh cũng cách xa ra khỏi môi cô.
Tô Khiết đã tháo thành công tất cả các khuy áo trên áo sơ mi của anh, tay cô nắm chặt góc áo sơ mi và như có chút hồi hộp, có chút kích động, sau đó cô như đã lấy can đảm mà nhón chân lên và ngửa mặt ra, môi cô chầm chập lại gần môi anh…
Nguyễn Hạo Thần chợt ngừng thở, cô? Cô muốn hôn anh ư?
Con mắt Nguyễn Hạo Thần híp một chút, cô sẽ chủ động hôn anh? Sao anh thấy không tin thế nhỉ? Nguyễn Hạo Thần khẽ mím lại, không nhúc nhích, nhìn môi của cô cứ thế đến gần, từng chút từng chút.