Chương 811
“Ừ.” Nguyễn Hạo Thần nhẹ nhàng đáp lại, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên.
Tô Khiết, đợi đó đi, chúng ta sắp sửa được gặp nhau rồi.
Lần này, nhất định anh sẽ bắt cô…
Nguyễn Hạo Thần bước xuống máy bay, đã có người đợi anh sẵn ở nơi này, người ấy đứng một bên, vóc người hơi ốm, cao một mét bảy hai, trông có vẻ rất tao nhã.
Bọn họ bước xuống máy bay, người đó đi vào chính giữa vòng người, trông có vẻ ‘nhỏ nhắn đến lạ lùng.
“Đại ca, đã tìm hiểu kỹ lưỡng rồi, theo như tuyến đường mà Đường Bách Khiêm đi thì có thể xác định vị trí, chắc chắn sẽ không sai đâu.” Chương Bình vừa mở miệng, giọng nói hơi nhỏ nhẹ, nghe có vẻ ẻo lả.
Nhưng mà người bên cạnh Nguyễn Hạo Thần không có ai là hạng tầm thường hết!!
“Ừ, đi qua nhìn thử xem” Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần lóe lên, giờ phút này anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, giọng nói cũng đã khôi phục lại sự lạnh lẽo của bình thường, để cho người ta nghe không ra được quá nhiều thay đổi.
Chương Bình đi theo ở phía sau, ngước mắt lên nhìn bóng lưng của Nguyễn Hạo Thần, sau đó ánh mất lại từ từ rời khỏi.
Đội hình của Nguyễn Hạo Thần không lớn, chỉ có mấy người, chạy tới căn cứ ở phía bắc của Đường Bách Khiêm, có chút hẻo lánh. Một đoàn người lái xe, sau hai giờ đồng hồ mới đến.
“Mọi người đợi tôi ở chỗ này đi.” Nguyễn Hạo Thần xuống xe một mình, anh đi tìm vợ chứ không phải để đánh nhau, cho nên một mình anh đi vào là được rồi.
“Lão đại, để em đi vào cùng với anh.” Mắt của Chương Bình loé lên, trong nơi sâu nhất của con ngươi có mấy phần lo lắng, nhưng mà cũng không quá rõ ràng.
“Không cần đâu.” Nguyễn Hạo Thần từ chối, anh trực tiếp cất bước đi về phía trước, cũng không nhìn Chương Bình nữa.
Nguyễn Hạo Thần chậm rãi đi lên phía trước, tốc độ không nhanh, vẽ mặt bình tĩnh.
Nhưng lúc Nguyễn Hạo Thần đi đến gần, mắt của anh hơi híp lại, ở đây quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi giống như không có người tồn tại.
Trụ sở bí mật có thể sẽ rất yên tĩnh, nhưng mà không thể yên tĩnh đến tình trạng như thế này.
Mặc dù Nguyễn Hạo Thần cảm giác được có chút khác thường, nhưng mà anh cũng không dừng lại. Người của anh nói là Đường Bách Khiêm đã dẫn vợ anh đến đây, lúc này ở đây là đầm rồng hang hổ thì anh cũng muốn xông vào.
Vì để tìm cô, lúc này chuyện gì Nguyễn Hạo Thần cũng làm được.
Nguyễn Hạo Thần đi đến trước cửa, dùng sức đẩy cửa ra, vậy mà cửa liền bị đẩy ra, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần trầm xuống.
Trong đôi mặt của Chương Bình đang đứng ở phía xa xa cũng lướt qua mấy phần lo lắng.
“Lão đại, cẩn thận có bom.” Cuối cùng Chương Bình vẫn nhịn không được mà nhắc nhở Nguyễn Hạo Thần một câu.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần cũng không dừng lại, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần đi vào thì phát hiện ở bên trong trống trơn, không có ai. Nguyễn Hạo Thần đi lướt qua một vòng, đừng nói là người, ngay cả một vật thế sống cũng không có.
Hiển nhiên là Đường Bách Khiêm không có ở đây, Tô Khiết cũng không có ở đây.
Trên mặt của Nguyễn Hạo Thần cũng không có có thay đổi gì, chỉ là mắt của anh càng ngày càng lạnh hơn.