Chương 763
Thật ra có rất nhiều người nhìn thấy dáng vẻ ông cụ Cố nhìn chằm chằm Tô Khiết, nhưng không dám nói, ai cũng không ngờ Tô Khiết sẽ nói như vậy, cả đám lập tức hoảng sợ.
Bởi vì cô bé này không biết gì nên mới to gan như vậy? Hay là cố ý?
Mặc kệ nguyên nhân nào thì trong lúc này cô có thể nói như vậy cũng đủ làm cho người khác kinh ngạc.
“Cố Xuyên Tử, ông không đúng rồi, ông muốn trừng thì trừng cháu trai ông đấy, ông là lão già khô khan như thế, lỡ dọa sợ cô gái nhỏ nhà người ta thì phải làm sao?” Ông cụ Đường gãi đúng chỗ ngứa nói, ông cụ Đường nói vô cùng thẳng thắn.
Mọi người đều là cáo già, sao có thể không hiểu chứ?
Ông cụ Đường cố ý gọi tên trước kia của ông cụ Cố — Cố Xuyên Tử.
Thật ra nhiều năm trước ông cụ Cố đã đổi tên, nhưng vẫn có không ít người biết cái tên này.
Ông cụ Cố nghe thấy Tô Khiết nói vậy thì trong lòng vốn tức giận, lại nghe ông cụ Đường nói thì suýt nữa tức nổ phổi.
Nhưng Tô Khiết và ông cụ Đường nói rất hay, làm cho người ta không tìm được chỗ sai, cho nên ông cụ Cố tức giận trong lòng cũng không thể nói gì.
Tô Khiết nghe ông cụ Đường nói chuyện giúp mình thì trong lòng khẽ động, không nhịn được nhìn qua, sau đó cô thấy nụ cười của ông cụ Đường mang theo sự tranh công và bà cụ Đường đang mong chờ.
Tô Khiết ngẩn người, đột nhiên bật cười, ông cụ Đường và bà cụ Đường thật là đáng yêu, không biết vì sao cô nhìn ông cụ Đường và bà cụ Đường thì cảm giác thân thiết.
“Ông thấy không? Cô bé cười với tôi đấy.” Bà cụ Đường vui sướng muốn nhảy lên, có một số việc rất kỳ diệu, rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, lại không có nói một câu nào, nhưng trong lòng lại có cảm giác thân thiết và lo lắng.
“Ừ.” Ông cụ Đường gật đầu, từ trước đến nay ông đều đồng ý với lời bà cụ nói.
“Cô bé cười lên thật là đẹp.” Bà cụ Đường đột nhiên nói một câu, không biết vì sao vừa rồi bà nhìn thấy cô bé cười thì cô đáy lòng đột nhiên xúc động, cảm giác rất đặc biệt.
“Là rất đẹp, nhưng không đẹp bằng bà.” Ông cụ Đường nhìn bà cụ Đường, ông nói lời yêu thương này làm cho người khác cảm thấy ấm lòng.
Chuyện này không làm cho Tô Khiết phân tâm, nhưng Cố Chính Tân lại mất tập trung, Tô Khiết cười cười, liên tục đi mấy bước, sau đó Cố Chính Tân lại thua rồi.
Cố Chính Tân ngây người, ông cụ Cố ngây người, mọi người cũng ngây người, nhưng ông cụ Đường lại cười, cười giống như con hồ ly trộm thịt.
Quả nhiên cô bé này không đơn giản. Không nghĩ tới nhà họ Tô lại có phúc như vậy, nuôi dưỡng một đứa cháu xuất sắc như thế!
Đúng là làm cho người ta hâm mộ.
Mọi người lấy lại tinh thần thì ánh mắt nhìn về phía Tô Khiết không còn giống như trước, nếu Tô Khiết thắng ván đầu tiên thì còn có thể nói là may mắn, vậy Tô Khiết thắng cả ván thứ hai thì không phải do Cố Chính Tân xui xẻo.
Dù sao Cố Chính Tân là quán quân thế giới.
Cố Chính Tân là con trai của trời chưa bao giờ trải qua mưa gió, chưa bao giờ gặp vật cản, cũng chưa bao giờ nếm mùi thất bại, bình thường cậu ta đã quen kiêu ngạo.
Người như vậy sẽ không chịu nổi bất cứ đả kích nào, một đả kích nhỏ cũng có thể khiến cậu ta sụp đổ, mà lúc này cậu ta ở trong tình trạng đó, liên tục thua bởi kẻ ngốc Tô Khiết nên chắc chắn là một đả kích không nhỏ với cậu ta.
“Chơi tiếp, chơi tiếp, năm ván thắng ba.” Cố Chính Tân có chút điên cuồng, cậu ta sẽ không thua cũng tuyệt đối không thể thua.
Ông cụ Cố cũng biết Tô Khiết có thể thắng không phải do may mắn, mà là thật sự có chút bản lĩnh.