Chương 54
“Ông cụ Nguyễn bây giờ không phải là cũng gấp muốn cho Nguyễn Hạo Thần kết hôn sao? Chỉ cần nhà họ Nguyễn đồng ý, ông nội dù đập nồi bán sắt cũng phải gả cháu qua.” Đúng là ông Tô không phải nói qua mà thôi, mà là thực sự có ý đó.
Đập nồi bán sắt cũng phải gả cô qua? Tô Khiết bị những lời của ông nội làm giật mình.
Đập nồi bán sắt? Chuyện này nghiêm trọng thật nhỉ?
“Anh ba, đều phải đập nồi bán sắt, có thể thấy ông Tô thích anh thế nào, nếu là ông sang nói với nhà họ Nguyễn thật thì sao, anh đồng ý cưới chị ấy à?” Cậu năm Tào biết anh ba của mình ‘có cái nhìn khác’ với Tô Khiết , nhưng là cũng không đến nổi sẽ lấy cô ấy chứ?
Nguyễn Hạo Thần khẽ nhấp môi, không trả lời, không cần ông Tô nói, anh cũng phải cưới cô.
Đối với sự yên lặng của anh, Cậu năm Tào tự động hiểu, Nguyễn Hạo Thần nháo thì nháo, nhưng là không thể nào thật sự cưới Tô Khiết .
Ở trong lòng anh ta, anh ba của anh ta là ưu tú nhất, dù Tô Khiết cũng không phải dạng ngu ngốc, cũng không xứng với anh ba.
“Ông nội, chúng ta đập nồi bán sắt, ông cảm thấy nhà họ Nguyễn sẽ lấy làm lạ à?” Tô Khiết bây giờ rất buồn rầu, buồn rầu đến mức co không có sức tranh cãi.
Vốn cô muốn giải quyết chuyện Nguyễn Hạo Thần , nhưng cô không nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.
Đột nhiên cô cảm thấy, chính cô đào một cái hố, sau đó ông nội rất phối hợp đem cô đi chôn.
“Thì nhà họ Tô cũng không hiếm lạ gì với nhà họ Nguyễn .” Ông Tô ngẩn người, sau đó rất nghiêm túc trả lời một câu.
“Ông cảm thấy bên đó dựa vào gì mà phải cưới cháu?” Tô Khiết né tránh, nếu cô đồng ý lời này của ông cụ Tô, như vậy Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc tại sao lại hết lần này tới lần khác chọn trúng cô chứ ?
Chẳng lẽ thật sự bởi vì cô không đủ thông minh, không quá xinh đẹp?
Vấn đề này, cô thật sự không nghĩ ra.
“Ông nội cảm thấy nhà họ Nguyễn sẽ không nhìn trúng những thứ này.” Lấy thế lực và tài lực nhà họ Nguyễn , căn bản sẽ không để ý những thứ này, cũng bởi vì nguyên nhân này, ông Tô càng muốn thử xem sao.
“Không để ý mấy cái này, vậy chúng ta cũng phải có gì người khác có thể nhìn trúng đồ mới được, chẳng lẽ ông nội còn trông cậy vào người ta nhìn trúng cháu không đủ thông minh, không quá đẹp?” Tô Khiết nhớ tới lúc trước Nguyễn Hạo Thần nói, tâm tình càng thêm sầu não.
Ngoài cửa sổ, đôi môi Nguyễn Hạo Thần nhếch lên, trong con ngươi thâm thúy giống như thoáng qua nụ cười châm biếm.
Ông Tô nhìn Tô Khiết, không lên tiếng nữa, không biết đang suy nghĩ gì.
Ông Tô không lên tiếng, Tô Khiết cũng không dám nói bậy bạ nữa, rất sợ lại nâng lên sự hưng phấn của ông cụ, rước họa vào thân nữa.
Nhưng có một việc, Tô Khiết biết rõ, nếu nhà họ Nguyễn thật sự tới cầu hôn, ông nội cô dù liều mạng cũng sẽ gả cô qua.
Ông nội là thật sự thương cô, cho nên, cô không muốn làm trái ý ông nội.
Cho nên, cô tuyệt đối không thể để cho nhà họ Nguyễn đến cửa cầu hôn.
Không nghĩ tới để nhà họ Nguyễn tới cầu hôn, vậy nên cô nhất định phải làm theo lời Nguyễn Hạo Thần , ngày mai mười giờ đến Ủy ban.
Đến Ủy ban, nghĩa là sẽ cùng anh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, nhưng Nguyễn Hạo Thần nói, nếu cô chủ động đi, tất cả mọi chuyện đều do cô quyết định. Nếu để nhà bên đó tới tận cửa cầu hôn, đến lúc đó ngay cả cơ hội lựa chọn cô cũng không có.