Chương 437

Chuyện này đến đây là dừng.” Tô Khiết đột nhiên ngước mắt lên nhìn Dụ Vỹ Phi, thần sắc rất nghiêm túc, thật ra dù người đàn ông năm đó có là ai, thì chuyện đó cô cũng không muốn phanh phui ra, bởi vì điều đó sẽ làm tổn thương đến hai bảo bối của cô.

Cô biết người đàn ông năm đó là Mặc Diêm rồi, cô không có biểu thị gì khác sao? Không có suy nghĩ gì khác sao?” Dụ Vỹ Phi sững sờ, có chút kinh ngạc mà nhìn cô, hiển nhiên là không ngờ sau khi nghe chuyện này xong cô lại có phản ứng như vậy.

Người đó là Mặc Diêm, Mặc Diêm không phân cao thấp với cậu ba Nguyễn đó!!

Nhớ, chuyện này kết thúc ở đây, anh đừng có mà nhắc đến nó trước mặt bất kỳ ai.” Tô Khiết nhìn anh ta một cái, nhấn mạnh ý tứ của cô lần nữa.

Được.” Lần này, Dụ Vỹ Phi đồng ý rất sảng khoái, giọng nói đó nghe có vẻ rất vui vẻ, rất vui mừng Tô Khiết sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Cô, cô đi rồi sao?” Thấy cô sắp rồi đi, Dụ Vỹ Phi trực tiếp sững sờ, không phải chứ, cô đi rồi à.

Nhưng Tô Khiết cũng không thèm quay đầu nhìn lại lấy một cái mà trực tiếp rồi khỏi phòng bao, những chuyện cần nói cũng đã nói xong, cô đương nhiên phải đi rồi.

Ra khỏi quán cà phê, tâm trạng Tô Khiết vẫn có chút phức tạp, cô không ngờ người đàn ông trong khách sạn năm năm trước lại là Mặc Diêm?

Nói cách khác, cha của hai bảo bối là Mặc Diêm?

Mặc Diêm quá thần bí, người ngoài căn bản là không gặp được anh ta, cho nên cô cũng chỉ có thể nghe nói qua một số lời đồn có liên quan đến anh ta, nên nói là một số truyền truyền thuyết.

Tất nhiên, cho dù người đàn ông đó là ai, cô cũng không muốn nhắc đến những chuyện năm đó nữa.

Tô Khiết âm thầm thở dài một hơi, lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Kiều Thiên Lý đang đứng ở phía trước, hiển nhiên là đang đợi cô.

Khóe môi Tô Khiết loé qua một tia cười lạnh, tâm tư của Kiêu Thiên Lý cô nhìn cái cũng thấu được rồi, nói thật, cô thực sự không muốn lãng phí thời gian với Kiêu Thiên Lý.

Chỉ là Kiêu Thiên Lý đã bước tới rồi, khi Kiều Thiên Lý đi tới trước mặt Tô Khiết, trên mặt nở nụ cười nhẹ: Tôi hồi nãy đã gửi bức ảnh của cô và Dụ Vỹ Phi cho anh Hạo Thần rồi, tôi vừa rồi còn gọi điện thoại cho anh Hạo Thần nói một chút nữa, nhưng mà anh Hạo Thần không có để ý chút nào hết…

Kiêu Thiên Lý cố ý ngừng lời nói lại, khoé miệng nhếch lên rõ ràng, sau đó lại cố ý nhấn mạnh nói: Anh Hạo Thần vậy mà lại không để ý chút nào hết, Tô Khiết, cô có biết điều này có ý nghĩa gì không?”

Cho nên?” Tô Khiết ngước mắt nhìn Kiêu Thiên Lý đang chặn trước mặt cô, khoé miệng khẽ cong lên một nụ cười như có như không, Kiêu Thiên Lý đang rắp tâm gì cô đương nhiên là rất rõ.

Cho nên anh Hạo Thần không thích cô, không thích cô một chút nào hết.” Kiêu Thiên Lý sững sờ, tưởng Tô Khiết quá ngốc, thật sự không hiểu ý của cô ta, khoé miệng cô ta rõ ràng mang theo vài phần trào phúng. Ồ.” Tô Khiết nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, đáp rất tự nhiên, Nguyễn Hạo Thần không thích cô, cô hiểu chuyện này hơn ai hết, cô và Nguyễn Hạo Thần vốn chỉ là hôn nhân hợp đồng, không nói đến chuyện tình cảm, nếu như lúc này Kiêu Thiên Lý nói Nguyễn Hạo Thần thích cô, thì thật có khả năng dọa cô ngất đó.

Nhưng mà, anh ấy là chồng của tôi là sự thật không ai có thể thay đổi, còn cô chỉ có thể hâm mộ và đố kỵ thôi.” Tô Khiết nhìn Kiều Thiên Lý rồi lại chậm rãi bổ sung một câu, đối phó với loại phụ nữ như Kiều Thiên Lý thì phải đánh ngay điểm yếu, trực tiếp kích vào chỗ đau của cô ta, đánh thẳng vào chỗ hiểm của cô ta.

Tô Khiết nói xong, chả thèm nhìn lấy Kiều Thiên Lý đến một cái, trực tiếp rồi khỏi.

Cô? Cô…” Kiêu Thiên Lý tức đến nỗi trực tiếp nhảy cẫng lên: Tô Khiết, cô đừng có đắc ý, Hạo Thần sớm muộn sẽ quét cô ra khỏi cửa thôi.”

Nghe thấy lời của cô ta, khoé miệng Tô Khiết khẽ cong lên, quét ra khỏi cửa? Cô còn mong Nguyễn Hạo Thần quét cô ra khỏi cửa nữa, như vậy thì cô có thể đưa hai bảo bối về nước M rồi, không cần ngày ngày thấp tha thấp thỏm ở đây nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play