Chương 433
Dụ Vỹ Phi thở ra một hơi thật sâu, khoé miệng rất không tình nguyện mà bu lên: Phía trước có một quán cà phê, chúng ta qua đó ngồi.”
Sao người phụ nữ này không biết lãng mạn chút nào hết vậy!!!
Tô Khiết nhìn quán cà phê không xa phía trước một cái, không có nói gì nữa, cùng anh ta đến quán cà phê đó.
Vào quán cà phê, Dụ Vỹ Phi muốn đặt một phòng riêng, nhưng Tô Khiết lại trực tiếp ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ trong đại sảnh.
Dụ Vỹ Phi nhìn cô, rất là bất mãn, nhưng thấy cô không có động đậy gì, anh ta chỉ đành ngồi đối diện với cô.
Tô Khiết mặc kệ anh ta, tự mình gọi một ly cà phê, sau đó cầm lấy một cuốn tạp chí trên bàn lên xem, cũng không chủ động hỏi vê chuyện người đàn ông năm năm trước nữa.
Tô Khiết biết, nếu bây giờ cô truy hỏi, Dụ Vỹ Phi chắc chắn sẽ lấp la lấp lửng với cô, sẽ không sảng khoái mà nói với cô.
Cô biết tính tò mò của Dụ Vỹ Phi nặng như thế nào, cho nên cô biết, nếu cô cứ như thế này, bản thân Dụ Vỹ Phi sẽ càng không nhịn nổi.
Dụ Vỹ Phi biết cô là cố ý, anh ta quyết định nhịn, anh ta quyết định nếu cô không hỏi, thì anh ta sẽ không bao giờ mở miệng trước.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Khiết nghiêm túc xem tạp chí, không có ngẩng đầu lên lấy một lần, tâm trạng cũng nhịn không được mà có chút buồn bực, cuốn tạp chí đó có thể hay hơn anh ta sao?
Dụ Vỹ Phi là kiểu con trai rất rất ưa nhìn, đôi mắt hoa đào đặc biệt quyến rũ, hơn nữa anh ta liều lĩnh bừa bãi, thanh xuân phơi phới, sức sống lan toả khắp nơi, đi đến đâu cũng đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Có vô số cô gái thích anh ta, nhưng anh ta không hiểu, tại sao khi đến chỗ cô rồi, cô lại chả thèm nhìn anh ta lấy một cái như vậy chứ?
Cô rõ ràng là còn nhỏ hơn anh ta vài tháng, nhưng lại cứ bày ra tư thái trưởng thành vững vàng đó!
Dụ Vỹ Phi càng nghĩ càng chán nản, cũng cầm lấy một cuốn tạp chí lên xem.
Khóe môi Tô Khiết khẽ cong lên, không tệ, có tiến bộ, vậy mà lại có thể giữ cái đầu lạnh rồi?
Hồ ly tinh, cô dám câu-dẫn chồng chưa cưới của tôi.” Chỉ là vào lúc này, một người phụ nữ đột nhiên xông tới, vẻ mặt phẫn nộ trừng Tô Khiết.
Tô Khiết ngước mắt lên, nhìn Dụ Vỹ Phi một cái, không có nói gì, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xem tạp chí trong tay.
Ai là chồng chưa cưới của cô.” Đôi con ngươi của Dụ Vỹ Phi lập tức trầm xuống, anh nhìn cô gái đó, từng chữ từng chữ rõ ràng mà nghiêm túc nói: Tôn Như Đồng, cô nghe rõ đây, tôi và cô không có bất kỳ quan hệ gì hết, tôi tuyệt đối sẽ không lấy cô.”
Anh, anh vậy mà lại vì cô ta mà dữ với em?” Cô gái sững sờ, trực tiếp uỷ khuất mà khóc lên, nhưng mà sự tố cáo của cô gái lúc này hình như có hơi nghiêng lệch rồi, không biết là thực sự không có nghe hiểu lời của Dụ Vỹ Phi? Hay là giả vờ không nghe hiểu nữa?
Tô Khiết vẫn yên tĩnh mà xem tạp chí của cô.
Tôn Như Đồng hiển nhiên là không dám trút giận lên người của Dụ Vỹ Phi, cho nên liền lấy Tô Khiết ra trút giận, cô ta nhìn thấy bộ dạng như không liên quan đến chuyện này của Tô Khiết, thì càng thêm bốc lên lửa giận, cô ta nhìn Tô Khiết, dữ dằn nói: Hồ ly tinh không biết xấu hổ, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Đúng vào lúc này, nhân viên phục vụ bưng cà phê đi tới, cô gái đó có lẽ là do tức quá rồi, trực tiếp bưng cà phê lên tạt về hướng Tô Khiết.
Góc tạt này của cô ta đúng lúc đối diện với mặt của Tô Khiết, tạt lên như vậy, phần lớn cà phê sẽ trực tiếp tạt hết lên mặt của Tô Khiết.