Chương 420
Tô Khiết suy nghĩ, nghĩ xem có cần phải giúp hay là không, nếu như giúp thì nói cái gì mới tương đối phù hợp, dù sao đối mặt với hồ ly lắm mưu nhiều kế như là Đường Lăng, quả thật cô cũng không có chút tự tin nào.
“Tô Khiết, khó có được lúc Hạo Thần có lòng, cố ý dẫn em đến đây gặp anh. Chỉ là quyết định của Hạo Thần quá đột ngột, trước đó anh cũng không biết gì, cho nên không có chuẩn bị quà gặp mặt.” Chỉ là còn chưa chờ Tô Khiết suy nghĩ kỹ nên phải nói như thế nào thì Đường Lăng đã mở miệng trước.
Tô Khiết: “…”
Cái này không phải là ám chỉ, mà là đang chỉ rõ.
Lời nói này của Đường Lăng chỉ thiếu nói thẳng là Nguyễn Hạo Thần đột nhiên lại tập kích, tính kế anh ta, cũng tính kế cô.
Anh ta cũng đã nói tới mức này rồi, cô còn nói cái gì, làm cái gì nữa đây?
Bó tay, cô còn chưa ra chiêu mà đã ngủm rồi!
Đường Lăng, anh lợi hại, thật sự hung ác.
Có điều, Nguyễn Hạo Thần đã tính kế cô là thật, cô liền yên lặng ngồi ở một bên nhìn hai người bọn họ chém giết nhau, cũng quả thật không tệ.
Có thể làm cho Đường Lăng phí hết tâm tư để trả thù, chứng minh Nguyễn Hạo Thần đối với anh ta mà nói là cực kỳ quan trọng.
Tô Khiết không thèm tiếp tục để ý hai người đàn ông ở trước mặt nữa, cô bắt đầu ăn đồ ăn, hiếm khi có nhiều món mà cô thích ăn, sao có thể lãng phí được chứ.
Đường Lăng nhìn Tô Khiết, trên mặt cười khẽ, có mấy phần dung túng, dường như là còn có cảm xúc khác nữa.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, giống như lại im lặng thở dài một hơi, dưới tình huống như vậy không thèm quan tâm ai mà ăn uống thích thú như vậy, cô đúng là không tim không phổi mà.
Nghĩ đến một bàn đồ ăn này đều là do Đường Lăng đã đặc biệt gọi cho cô, trong lòng của Nguyễn Hạo Thần liền cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Nhìn thấy ánh mắt của Đường Lăng nhìn về phía cô, Nguyễn Hạo Thần liền cảm giác khó chịu.
Nhưng mà, chuyện cho đến lúc này, Nguyễn Hạo Thần cũng ý thức được suy đoán lúc trước của anh là sai.
Nhưng mà lúc này thái độ của Đường Lăng đối với Tô Khiết khiến cho anh có nỗi khổ không nói được, dù sao cũng là do anh đã dẫn Tô Khiết đến đây gặp Đường Lăng.
Tô Khiết ăn uống no say, hai người đàn ông cũng chưa từng động đũa, vẫn giằng co như cũ.
“Em đi nhà vệ sinh đây.” Tô Khiết biết hai người giằng co lâu như vậy, chắc chắn là có lời muốn nói với nhau, cho nên cô hẳn nên tự giác tránh đi một chút.
“Chuyện ngày hôm nay là do em đã sai rồi, em không nên nghi ngờ anh cả.”
“Người phụ nữ này đó ở cục cảnh sát không phải là người của anh, mà là do anh mượn dùng.”
Sau khi Tô Khiết rồi khỏi, hai người bọn họ gần như mở miệng cùng một lúc, hai người lập tức nhìn nhau cười một tiếng.
Điều này đại biểu chuyện lúc nãy đã kết thúc rồi, tất cả hiểu lầm giữa hai người bọn họ cũng đã giải trừ.
“Chuyện ở trung tâm thương mại là do anh cả đã đè xuống ư?” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên hỏi một câu.
Nguyễn Hạo Thần cũng không hỏi rốt cuộc là Đường Lăng đã mượn người của ai, anh sẽ không để cho anh cả khó xử, mà giờ phút này anh càng muốn biết chuyện ở trung tâm thương mại hơn.