Chương 36
“Khiết Khiết , sao cháu lại ở đây thế?” Nghĩ đến đây, Lưu Vân yên tâm, trên mặt lập tức cười khẽ, đi về phía Tô Khiết : “Bữa tiệc hôm nay là chuẩn bị cho cháu đấy, bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, cháu nên nhanh chóng đi tới đại sảnh mới được.”
“Khiết Khiết hôm nay thật xinh đẹp. Tối hôm nay nhất định sẽ có rất nhiều người bị Khiết Khiết mê hoặc. Nào, để thím dẫn cháu tới đại sảnh.” Lưu Vân đi tới bên cạnh Tô Khiết , giơ tay ra muốn kéo Tô Khiết đi.
Tô Khiết vẫn không nói gì, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bà ta. Khi thấy bàn tay của bà ta đưua qua, ánh mắt Tô Khiết thoáng đổi, nhìn như khinh thường lại tùy ý nhưng có một áp lực vô hình làm người ta cảm giác không thể thở nổi.
Lưu Vân đối diện với ánh mắt này của cô chỉ cảm thấy thầm rùng mình, tự nhiên theo bản năng dừng tay, ngơ ngác nhìn cô có phần thất thần.
“Khiết Khiết , sao vậy?” Lưu Vân lấy lại tinh thần, cố gắng bảo mình phải duy trì bình tĩnh. Bà ta cảm thấy hôm nay Tô Khiết có chút kỳ lạ.
“Hình như đáng lẽ là cháu nên hỏi thím hai lời này mới đúng.” Tô Khiết hơi nhếch môi, giọng nói phát ra có chút lạnh lùng lại sắc bén, nguy hiểm.
“Khiết Khiết , cháu nói vậy là có ý gì?” Lưu Vân kinh sợ, hai mắt trợn tròn, hơi kinh ngạc nhìn về phía Tô Khiết , trong lòng thầm lo lắng. Lẽ nào con nhóc chết tiệt này thật sự phát hiện ra điều gì rồi sao?
Không đúng, con nhóc chết tiệt này vẫn luôn đần độn, ngu ngốc, hôm nay tại sao có chút không giống?
“Thím hai thấy cháu nên có ý gì đặc biệt sao?” Cảm giác lạnh lùng trong mắt Tô Khiết biến mất, trên mặt khôi phục lại vẻ đơn thuần mọi khi.
Cô vừa nói xong, không đợi Lưu Vân lấy lại tinh thần đã xoay người đi về phía đại sảnh.
Lưu Vân thấy Tô Khiết rời đi như thế, trong giây lát hoàn toàn sửng sốt, đột nhiên có một cảm giác lên không thể lên được, xuống cũng xuống không xong.
Tô Khiết cười khẽ. Lời cô vừa nói lại không hoàn toàn nói toạc ra. Cô biết thái độ lấp lửng này sẽ làm Lưu Vân càng khó chịu hơn.
Người không động vào cô, cô không động tới người, nhưng nếu có người động vào cô thì cô tuyệt đối sẽ trả lại gấp mười lần.
Nếu Lưu Vân muốn chơi, cô không ngại chơi cùng bà ta một chút. Cô tin tưởng tiếp theo sẽ có một trò hay để xem.
Tin tưởng kết cục này sẽ làm cho Lưu Vân ghi nhớ cả đời!
Tô Khiết vừa vào đại sảnh, Nguyễn Hạo Thần đã nhìn thấy cô. Hôm nay cô mặc chiếc váy liền màu trắng, kiểu dáng của chiếc váy liền này rất đơn giản, không giống lễ phục chính thức.
Cô như vậy thoạt nhìn sạch sẽ, đơn giản lại đơn thuần, giống như một cô gái hàng hóm ngây thơ.
Cho dù trên mặt cô vẫn còn tàn nhang, vẫn là cặp kính mắt cũ vừa dày vừa nặng nhưng đã không hề chướng mắt nữa.
Nguyễn Hạo Thần hơi mím môi. Cô mặc như vậy ngược lại làm cho anh hơi bất ngờ. Anh cho rằng cô vẫn có thể giả xấu, giả quê mùa như năm năm trước.
Những người khác trong đại sảnh cũng chú ý tới cô, trên mặt rất nhiều người đều có phần bất ngờ.
Lúc trước Ông cụ Tô đã truyền ra tin tức, nói bệnh của cô cả Tô đã hoàn toàn được chữa trị, hôm nay thoạt nhìn cô quả nhiên không giống với năm năm trước.
Nếu Tô Khiết như vậy lại thêm cả Tô thị càng dễ khiến người ta tiếp nhận hơn.
Hoặc có thể nói so với một cô con gái nhà giàu bình thường, lúc này Tô Khiết càng được hoan nghênh hơn. Dù sao rất nhiều người đàn ông cũng không muốn cưới một người phụ nữ quá mức khôn khéo, đặc biệt là người như bọn họ.
Trong ánh mắt mấy người vốn còn do dự, lúc này rõ ràng có chút nóng bỏng. Có người thậm chí đi thẳng tới chào hỏi cô.