Chương 3675
Nhưng mà lạ ở chỗ, ông lại cảm thấy thân thiết với Nguyễn Hạo Thần hơn rất nhiều. Dù vẫn luôn nghe nói rằng Nguyễn Hạo Thần rất yêu Tô Khiết, đối xử với Tô Khiết rất tốt, nhưng từ trước tới giờ ông chưa từng tận mắt nhìn thấy, ông chỉ cảm thấy người khác nói quá lên thôi. Bây giờ nhìn hai người ở bên nhau như vậy, ông đã bắt đầu hơi tin tưởng rồi. Trong tình huống này, dù Nguyễn Hạo Thần tức giận nhưng không trực tiếp nổi đóa lên với Tô Khiết, sẽ không làm tổn thương cô, mà lại… đợi chờ cô giải thích và an ủi?
Nếu biết Trương Minh Hoàng nghĩ thế nào, chỉ sợ Tô Khiết sẽ phải thét lên mất! Ông nhìn kiểu gì mà thấy Nguyễn Hạo Thần là loại người này vậy? Hôm nay anh khéo léo như thế có thể là vì đang ở bên ngoài thôi, hơn nữa… cô cũng là lần đầu tiên thấy thái độ này nên vẫn chưa biết nên giải quyết thế nào…
Nhưng, có một điều Tô Khiết tin chắc mà không hề nghi ngờ chính là, dù tức giận, Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không muốn làm tổn thương cô, cùng lắm cũng chỉ gằn giọng quát cô, trực tiếp hôn cô, những cái khác thật ra cũng không có gì quá đáng.
Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần đều không câu nào, vẫn chỉ giao lưu bằng ánh mắt. Trương Minh Hoàng thấy thế thì có hơi hâm mộ, ông không ngờ rằng hai người đã thấu hiểu nhau đến bước này rồi.
Trước đây… thật ra ông không hài lòng với Nguyễn Hạo Thần cho lắm, cảm thấy người này có hơi lạnh lùng, thậm chí là vô tình… Giờ ông cảm thấy mình đã sai rồi, bởi vì vô tình nên một khi đã thật lòng với một người mới thể hiếm có và đáng tin cậy vô cùng.
Thật ra Nguyễn Hạo Thần cũng không thấy ấm ức gì nhiều, chỉ là vì bây giờ có Mặc Thành bên cạnh nên mới cố ý thể hiện tình cảm giữa mình và Tô Khiết ra thôi. Từ sau khi biết tình cảm Tô Khiết dành cho anh thì anh đã không bỏ những người khác vào mắt nữa rồi, nhưng thân phận của Mặc Thành đặc biệt, anh ta là Thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, thân phận cao quý, vẻ ngoài lại rất được nên mới khiến Nguyễn Hạo Thần ghen. Quan trọng nhất là những chuyện anh ta và Tô Khiết nói với nhau đều là liên quan đến Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, khiến anh cảm thấy địa vị của mình như bị khiêu khích.
Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần, mặt anh không cảm xúc, ánh mắt cũng có chút lạnh lùng, ngoài ra… không có gì đặc biệt cả. Cô hoài nghi, không biết có phải Nguyễn Hạo Thần đang cố ý không, anh căn bản không hề tức giận, nhưng khi Nguyễn Hạo Thần nhìn thẳng vào cô, cô luôn cảm thấy rất chột dạ.
Nhìn Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần liếc mắt đưa tình, Mặc Thành đưa tay đỡ trán, anh ta không nên ở đây phải không? Sao lại có vẻ dư thừa rõ ràng như thế? Rõ ràng anh ta không làm gì cả nhưng vẫn có cảm giác mình bị chĩa mũi nhọn vào!
Mặc Thành ho “khụ” một tiếng, Nguyễn Hạo Thần thu hồi ánh mắt, Tô Khiết cảm thấy như mình được giải phóng vậy, cô nhìn Trương Minh Hoàng vẫn luôn nhìn chằm chằm cô đầy nghiền ngẫm, nở một nụ cười nhẹ, mang theo một ít ngượng ngùng.
Không hiểu sao cô cảm thấy hơi thân thiết với Trương Minh Hoàng, người này lạnh lùng, trên mặt cũng không có nét cười, ánh mắt lại lạnh như hồ băng sâu thẳm, dù gặp sóng dữ cũng không sợ hãi, cái lạnh này toát ra từ tận đáy lòng. Dù là trước mặt Mặc Thành, hay trước mặt Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo mà ông nói ông rất thích thì cũng đều như thế, có thể thấy được con người thật của ông càng lạnh lùng hơn, thậm chí là không có chút tình cảm nào. Tô Khiết vốn dĩ sẽ không có cảm giác gì với loại người này, càng sẽ không nghĩ cách chủ động tiếp cận, nhưng… Trương Minh Hoàng lại là ngoại lệ.
Tô Khiết không thích ngoại lệ, ngoại lệ có nghĩa là cô cần phải tốn rất nhiều tâm trí tiếp xúc với người này, nhưng Trương Minh Hoàng lại không cho cô cảm giác như thế.
Tô Khiết dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Trương Minh Hoàng. Đúng thế… không sai, cảm giác của cô đối với Trương Minh Hoàng thật sự không giống với những người khác. Sự lạnh lùng của Trương Minh Hoàng khiến cô cảm thấy mình có thể tiếp thu được, thậm chí còn cảm thấy người này vốn dĩ nên như thế. Ông không cần phải thân thiết với người khác, bởi vì không có ai có thể đứng bên cạnh ông, ông không cần cười với người khác, vì không có ai xứng đáng để ông nở nụ cười cả. Sự lạnh lùng, xa cách của ông không phải bởi vì ông cố ý làm thế, mà là… ông vốn dĩ đã thế rồi.
Đối với Trương Minh Hoàng, Tô Khiết có một cảm giác rất khác lạ, rất thân thiết, hơn nữa… rất muốn tìm hiểu, tiếp xúc. Đây là cảm giác cô chưa từng có với người khác, giống như tự nhiên đã nên như thế, càng đáng sợ hơn là, Tô Khiết phát hiện mình không ghét loại cảm giác này mà còn có chút vui sướng, kích động nữa!