Chương 3608

“Vũ Kỳ và Minh Hạo hiện giờ đang ở nơi an toàn, tạm thời tớ sẽ không đón về.” Tô Khiết nói với Liễu Ảnh, hai bé con này không thể chịu tổn thương, cô nhất định sẽ bảo vệ chúng thật tốt.

“Vậy thì tốt.” Liễu Ảnh yên tâm rồi, sau đấy lại nghi hoặc hỏi: “Vũ Kỳ và Minh Hạo giờ đang ở đâu thế?”

“Chúng đến nhà một ông lão, muốn ở đó thêm vài ngày.” Tô Khiết không muốn nói quá nhiều, quan trọng là… cũng không có gì để nói, có điều lần này Vũ Kỳ và Minh Hạo trở về mọi chuyện sẽ sáng tỏ hơn nhiều.

Liễu Ảnh mím môi, Tô Khiết thật sự rất yên tâm về Đường Minh Hạo, mà hai bé con này, dù là ai gặp đều vô cùng yêu thích. Liễu Ảnh nghĩ rồi nhìn chằm chằm Tô Khiết với vẻ ghen tị, ấm ức không thôi, cô ấy cũng muốn có đứa con đáng yêu như vậy.

Tô Khiết cạn lời, âm báo từ điện thoại phát ra giải cứu cô. Cô mở điện thoại, thấy đồ ăn đã tới, còn chưa nói gì bên ngoài thì đã truyền tới tiếng gõ cửa, cô liền đứng dậy lấy đồ ăn vào.

“Không phải đói rồi sao? Mau tới ăn chút đi.” Tô Khiết bóc đồ ăn ra, nói với Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh đói cả ngày, nhìn thấy đồ ăn sớm đã không nhịn được rồi. Huống hồ bên cạnh chỉ có Tô Khiết, vậy là cô ấy càng không thèm để ý, trực tiếp đi tới ăn. Tô Khiết chọn món mình thích, ăn hết sức vô tư, nhưng trong lòng đã âm thầm lên kế hoạch làm thế nào để tính sổ với Đường Bách Khiêm rồi.

Tô Khiết chọn thứ cô thích, ăn hết sức vô tư, nhưng trong lòng đã âm thầm lên kế hoạch làm thế nào để đối phó với Đường Bách Khiêm rồi. Người đàn ông này quá nham hiểm, nếu không nắm chắc phần thắng trong tay, cô cũng không hề muốn đối đầu với anh ta. Ngay từ đầu cô đã muốn chia tay trong hòa bình với Đường Bách Khiêm, hai bên cắt đứt liên lạc là xong rồi. Nhưng bây giờ cô đã hiểu rằng mình không thể chia tay với Đường Bách Khiêm một cách nhanh gọn như thế được, dục vọng chiếm hữu của người đàn ông đó không cho phép để cô rời đi.

Liễu Ảnh thì không suy nghĩ nhiều như vậy. Chuyện của Đường Bách Khiêm, Tô Khiết sẽ tự có cách giải quyết, chuyện này cô ấy biết rõ. Hơn nữa chuyện liên quan đến Đường Bạch Khiếm cô ấy rõ ràng là không giúp được gì, vậy nên cũng không làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Tô Khiết. Còn đối với Tư Đồ Không, Liễu Ảnh ngay từ đầu đã không nghĩ đến, cũng không tin rằng Tư Đồ Không có tình cảm với mình. Hôm nay Từ Đồ Không đến, cô ấy vốn nghĩ đó chỉ là hứng khởi nhất thời hoặc có việc gì đó thôi, chứ không phải đến vì cô ấy.

Phải nói rằng, Liễu Ảnh của hiện tại đã lạnh lùng đến mức tuyệt tình rồi. Ngay từ khi xác định Tư Đồ Không không hề yêu mình, tất cả chuyện xảy ra giữa hai người trong quá khứ đều bỗng chốc bị cô ấy phủi sạch. Cho dù trước đây mối quan hệ của hai người có mập mờ thế nào thì hiện tại, đã trở thành người xa lạ.

Suốt năm năm qua, cái nhìn của Liễu Ảnh về Tư Đồ Không chưa từng thay đổi. Hiện giờ đã biết hết những chuyện mà Tư Đồ Không đã làm với bản thân và cả gia đình của cô ấy, cô ấy càng thêm khẳng định rằng Tư Đồ Không là một kẻ lạnh lùng vô tình, tâm kế hơn người, mà tâm kế mà anh ta dùng với cô ấy thì lại càng thêm tàn nhẫn.

Liễu Ảnh lắc đầu, ép bản thân mình không được nghĩ đến anh ta. Mấy ngày nữa là mẹ của cô ấy sẽ đến đấy, cô ấy không thể để mẹ phải lo lắng được, nhất định phải chăm sóc cho mẹ thật tốt.

Nghĩ tới chuyện này, Liễu Ảnh thấy có hơi khó chịu. Nếu mẹ cô đến đây rồi thấy cô đang trải qua một cuộc sống tồi tệ như vậy, bà ấy sẽ càng lo lắng hơn. Liễu Ảnh đưa tay lên sờ lên cổ, vết thương trước đây đã lành hẳn rồi, nhưng nỗi đau luôn thường trực trong lòng, làm sao có thể phai nhạt được? Cô cũng nghĩ đến vết thương trên người của Tư Đồ Không, hôm qua hai người đã cãi nhau một trận, cả hai bên đều không nói lý rõ ràng, không biết vết thương của Tư Đồ Không có trở nên nghiêm trọng hay không nữa! Liễu Ảnh thấy hơi lo lắng, những trong giây phút tiếp theo, cô ấy lại ngăn cản bản thân không được nghĩ đến anh ta nữa, hôm qua anh ta có sức để làm chuyện như vậy với cô ấy thì chắc chắn vết thương không hề nghiêm trọng, có khi anh ta còn không thèm đặt ở trong lòng nữa. Vậy mà cô ấy còn quan tâm đến anh ta! Tối hôm qua cô ấy bị ép buộc, mà hình như Tư Đồ Không lo lắng cho vết thương của cô ấy nên chưa từng chạm vào, bỗng chốc cô ấy không biết trong lòng mình nghĩ thế nào nữa.

Tô Khiết ăn xong, ngẩng đầu lên hỏi Liễu Ảnh: “Bây giờ có muốn dọn đi không? Cứ ở đây mãi thế này cũng không phải là cách.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play