Chương 3588

Thật kỳ lạ, Đường Minh Hạo nghĩ thầm, sao mình lại đột nhiên có cảm giác như thế? Cậu bé mềm lòng với em gái là chuyện bình thường, nhưng vì sao lại cảm thấy đau lòng vì một người mới quen? Thậm chí còn nghĩ cho ông ta? Đường Minh Hạo không thích thứ cảm xúc mà mình không khống chế được này. Cậu bé vẫn còn nhỏ, chưa hiểu được rằng tình cảm chính là thứ khó khống chế nhất trên đời. Cho dù có lý trí đến đâu thì cũng khó tránh khỏi mất kiểm soát trong chuyện tình cảm. Con người có thể kìm nén mình không để lộ chút dấu vết nào trước mặt tất cả mọi người nhưng không thể tự lừa dối bản thân được. Tình cảm là liều thuốc độc đặc biệt nhất trên đời, ngoại trừ người mà mình luôn nhung nhớ tận sâu trong đáy lòng ra thì không còn thuốc giải nào khác.

“Minh Hạo?” Tô Khiết chờ mãi không nghe thấy câu trả lời của Đường Minh Hạo, nhưng điện thoại thật sự đang ở trong tay Đường Minh Hạo mà. Mặc dù chỉ quay được nửa khuôn mặt, nhưng Tô Khiết cũng nhận ra được sự dằn vặt. Tô Khiết đang nghĩ, hay là cho chúng ở lại thêm vài ngày nữa? Nhưng cô không chủ động nói ra, Đường Minh Hạo có suy nghĩ của riêng mình, không cần nóng vội.

“Mẹ, con cũng thích ở đây, mẹ cho con và em ở đây thêm vài ngày đi. Con rất thích người ông này, ở bên ông có thể học được rất nhiều thứ.” Đường Minh Hạo bình tĩnh trả lời. Cậu bé quyết định ở lại đây một nửa là vì Đường Vũ Kỳ, nửa còn lại là vì Trương Minh Hoàng và chính mình. Cậu bé làm việc luôn rất lý trí, sẽ không để tình cảm làm lỡ việc của mình, nhưng lần này cậu bé cảm thấy ở lại đây cũng không có gì không tốt cả. Vì tránh làm Tô Khiết lo lắng nên cậu bé còn cố ý nói: “Mẹ không cần lo lắng đâu, ông đối xử với bọn con rất tốt, sau này ngày nào con cũng sẽ gọi điện cho mẹ, khi con và em gái về cũng sẽ nói trước cho mẹ biết.”

Tô Khiết hừ nhẹ một tiếng, thằng bé này dùng mấy câu đã quyết định hết mọi chuyện rồi sao? Cô còn chưa đồng ý đâu!

Nghe giọng điệu của nó, chẳng những không định quay về mà muốn ở bao lâu còn chưa biết? Đợi khi nào về sẽ nói cho cô biết… Tô Khiết chép miệng than thở, xem ra người này thật sự rất được lòng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo. Cô cũng muốn làm quen một chút! Nhưng nghĩ lại thì bây giờ công việc đang bề bộn quá, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào gặp được. Tô Khiết cũng không vội. Cô nghĩ, sớm muộn gì cũng có cơ hội thôi, hơn nữa nơi Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ở rất an toàn, cô cũng không cần phải lo lắng.

“Được rồi, vậy các con ở đó chơi, nhưng đừng gây phiền phức cho ông đấy, đợi mẹ xong việc sẽ đi đón các con về.” Tô Khiết bất đắc dĩ nói. Cô nhìn vẻ mặt không cảm xúc của con trai mình, trêu đùa: “Có phải con cũng rất quý ông đó không? Hay là ở đó có thứ khác hấp dẫn con?”

“Con rất quý người ông này.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Minh Hạo trầm xuống, mẹ cũng thật là! Cố ý đùa giỡn cậu! Cậu bé nói: “Ở đây chơi rất vui, hai ngày trước con vừa luyện bắn súng, nói không chừng vài ngày nữa ông còn dẫn chúng con đi cưỡi ngựa nữa.” Giọng nói của Đường Minh Hạo mang theo chút hứng khởi và trông đợi, Tô Khiết nghe ra ngay. Cô nghĩ, có phải bình thường mình ít chơi với Đường Minh Hạo quá không? Sao cô lại không cảm nhận được con mình có hứng thú với nhiều thứ như thế nhỉ? Nhưng mà thế mới giống con nít, Tô Khiết vẫn rất hài lòng, ai lại muốn con nhà mình cả ngày không cười không nói chứ?

“Được.” Tô Khiết cười nói: “Vậy các con tạm thời ở đó chơi đi, nhớ chú ý an toàn đó.”

“Cảm ơn mẹ!” Đường Vũ Kỳ rất vui, cô bé trực tiếp chạy tới trước camera, cười hì hì. Anh mà ra tay quả nhiên sẽ giải quyết được ngay! Đường Vũ Kỳ âm thầm đắc ý, cô bé biết chỉ cần mình làm nũng thì anh trai sẽ chiều theo ý mình ngay mà, bình thường mẹ sẽ không từ chối lời của anh! Đường Vũ Kỳ cười tít mắt, vô cùng đắc ý nghĩ, may mà mình thông minh!

Đường Minh Hạo chỉ trịnh trọng gật đầu, nghe Tô Khiết nói: “Các con nói với ông một tiếng, cảm ơn ông đã chăm sóc các con, đợi mẹ bận xong việc sẽ đích thân đến cảm ơn ông ấy.”

“Con biết rồi mẹ.” Đường Minh Hạo trả lời.

“Vậy mẹ cúp máy đây, các con chơi vui vẻ nhé.” Tô Khiết thấy hai đứa không có chuyện gì nên cũng yên tâm, cô không nói nhiều lời nữa.

Đường Minh Hạo gật đầu rồi kết thúc cuộc gọi video. Cậu bé đưa điện thoại cho Đường Vũ Kỳ, cô bé bổ nhào tới ôm chầm Đường Minh Hạo, thích chí cười nói: “Cảm ơn anh! Em biết anh là tốt nhất mà!”

Còn không đợi Đường Minh Hạo ôm lại hoặc đẩy ra, Đường Vũ Kỳ đã vui vẻ chạy đi, cô bé chạy tới trước mặt Trương Minh Hoàng tranh công: “Ông ơi, ông ơi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play