Chương 3584

Vì sự dịu dàng của Tô Khiết mà tâm trí Nguyễn Hạo Thần nhộn nhạo không yên, anh không khỏi đắm mình trong sự dịu dàng mang tên Tô Khiết này. Giờ phút này, anh cảm thấy lời của Tô Khiết không hề chói tai, hơn nữa còn rất có lý. Giữa cô và Bùi Dật Duy không thể không có chút tình cảm nào được, nếu Tô Khiết dối lòng rằng giữa hai người không có gì thì chắc chắn anh sẽ nghi ngờ, thậm chí sẽ đi điều tra.

Bây giờ Tô Khiết quang minh chính đại nói với anh, cô xem Bùi Dật Duy như bạn bè, vậy nên sự giúp đỡ cô dành cho anh ta chỉ là chuyện bạn bè làm vì nhau. Như thế rất tốt! Không phải vì tư tình riêng mà chỉ là sự giúp đỡ bình thường giữa bạn bè với nhau, thậm chí Nguyễn Hạo Thần còn nghĩ đến lúc anh chơi với bạn mình, mặc dù ngày thường không để ý, nhưng khi những người đó xảy ra chuyện thì anh sẽ đều quan tâm, hơn nữa cũng sẽ dành cho họ sự giúp đỡ cần thiết. Tô Khiết làm vậy không có gì sai, thậm chí nếu cô không giúp đỡ gì mới kỳ lạ.

Nghĩ thế, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy dễ chấp nhận hơn hẳn. Hơn nữa, nghe ý của Tô Khiết thì anh mới là người quan trọng nhất, những người khác đều không có chỗ đứng trong lòng cô, được đối xử khác biệt như thế khiến anh rất vừa lòng.

“Vậy nên, anh không cần phải nghĩ nhiều, được không?” Tô Khiết thấy Nguyễn Hạo Thần ngây người như thế thì phì cười, không chỉ có phụ nữ đắm chìm trong tình yêu mới lú lẫn mà cả đàn ông cũng thế sao? Nếu là bình thường, Nguyễn Hạo Thần sẽ không dễ bị thuyết phục, sẽ không dễ dàng tin lời cô như thế, nhưng bây giờ chẳng những Nguyễn Hạo Thần không phản đối mà còn đồng quan điểm, thật sự quá… đáng yêu!

“Biết rồi, nếu cần giúp đỡ thì nói với anh.” Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không giấu nổi nụ cười. Anh vui vẻ nhìn Tô Khiết.

Không biết vì sao anh lại cảm thấy từ sau khi Tô Khiết tỏ tình với mình thì cả người anh cứ lâng lâng, luôn cảm thấy không thật lắm. Mà lời Tô Khiết nói hôm nay đã cho anh vững lòng, chuyện trước đó không phải hứng thú nhất thời của Tô Khiết, cô đã suy nghĩ rất kỹ càng, cũng hiểu rất rõ tình cảm của mình, điều này khiến Nguyễn Hạo Thần rất vui vẻ!

“Vậy… em muốn đi gặp Bùi Dật Duy một chút, em muốn anh ta tự xin giảm án.” Tô Khiết nói thẳng, không lấp liếm.

Nguyễn Hạo Thần hơi mất vui, nhưng không biết anh nghĩ gì mà lại miễn cưỡng gật đầu, Tô Khiết kinh ngạc vô cùng!

Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện về người đàn ông khác mà lại thuận lợi như thế! Nếu là trước đây, có khi nào cô muốn đi gặp người đàn ông khác mà không phải dỗ dành anh đâu? Hoặc sau khi quay về sẽ bị giày vò cho tới bến! Hôm nay chỉ mới nói một câu thôi anh đã đồng ý luôn rồi? Vốn dĩ Tô Khiết đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để thuyết phục Nguyễn Hạo Thần, xem ra bây giờ không cần dùng tới nữa. Tô Khiết nghĩ, lẽ nào lời vừa rồi thật sự có hiệu quả sao? Cũng nhanh quá rồi đó! Hiệu quả tức thì!

“Buổi sáng em nghỉ thêm lúc nữa, buổi chiều mới đi, chắc chắn đến tối sẽ về.” Mặc dù Nguyễn Hạo Thần đã đồng ý, nhưng Tô Khiết cũng nghiêm túc nói. Nhân lúc bây giờ đang trong tình trạng tốt, cô nhất định phải gây dựng thêm lòng tin, không thể phung phí chút ít niềm tin Nguyễn Hạo Thần vừa dành cho mình được! Trong lòng cô nghĩ, nếu Nguyễn Hạo Thần cứ dễ bị thuyết phục như thế này mãi thì tốt biết mấy!

“Được!” Mắt Nguyễn Hạo Thần sáng bừng lên! Trước đây luôn là anh nhắc Tô Khiết phải về, lần này cô lại chủ động nói với anh, khác biệt này thật lớn! Nguyễn Hạo Thần nghĩ lại, có phải trước đây mình thật sự quá dễ ghen nên mới đẩy Tô Khiết ra ngày càng xa không? Bây giờ anh cho cô chút tự do cô đã ngoan ngoãn như thế? Quả nhiên Tô Khiết chỉ thích mềm không thích cứng. Nguyễn Hạo Thần tự tổng kết lại, nếu để Tô Khiết biết được chỉ sợ cô sẽ tức chết mất! Hóa ra suy nghĩ của người này là như thế! Vậy kế hoạch bồi đắp lòng tin của cô phải làm sao?

“Ăn xong rồi.” Có thể là vì nói chuyện với nhau quá thuận lợi nên tâm trạng Tô Khiết cũng tốt theo, Nguyễn Hạo Thần bưng khay thức ăn xuống lầu. Tô Khiết còn muốn nằm ườn trên giường thêm chút nữa. Cô nghĩ, chuyện của Bùi Dật Duy cũng coi như có chút tiến triển, tối nay cô sẽ đi tìm Liễu Ảnh. Bây giờ cô lại hơi nhớ hai bé con, không biết giờ này chúng thế nào rồi. Tô Khiết nghĩ vậy rồi lấy điện thoại gọi cho Đường Vũ Kỳ, một lát sau đầu bên kia đã nghe máy.

“Mẹ.” Giọng nói ngọt ngào của Đường Vũ Kỳ vọng qua màn hình, tâm trạng Tô Khiết cũng tung tăng theo.

“Vũ Kỳ, con ở bên đó có hợp không? Anh con đâu?” Tô Khiết hỏi, xem ra Vũ Kỳ rất ổn, hơn nữa còn rất vui vẻ, cô bé vẫy vẫy tay trước màn hình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play