Chương 3570

Kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ phải đối diện với mặt sau của báng súng, phần dày thịt của lòng bàn tay kết hợp cùng ngón giữa, ngón áp út và ngón út giữ chặt lấy báng súng. Ngón cái duỗi thẳng thoải mái, áp vào bên trái thân súng, giúp cho việc cầm súng tự nhiên, thoải mái.” Giọng nói của Trương Minh Hoàng không hề gấp gáp, rót vào tai Đường Minh Hạo như một chỉ thị chắc nịch, cậu bé nghiêm túc nghe rồi làm theo.

“Duỗi thẳng cánh tay phải, giữ vững cổ tay.” Trương Minh Hoàng nhìn Đường Minh Hạo càng lúc càng nghiêm túc, lời nói cũng càng thêm cương quyết: “Tin tưởng vào bản thân, buông hết gánh nặng, từ bỏ hết tạp niệm, tập trung tinh thần vào khẩu súng, nhìn bia ngắm, ngắm chuẩn rồi bắn!”

“Tin tưởng vào bản thân, buông hết gánh nặng, từ bỏ hết tạp niệm, tập trung tinh thần vào khẩu súng, nhìn bia ngắm, ngắm chuẩn rồi bắn!”

Nghe theo sự chỉ dẫn của Trương Minh Hoàng, Đường Minh Hạo bỗng cảm thấy yên tâm. Lần này, cậu bé không hề do dự, bóp cò nhanh gọn lưu loát. Và lần này, cậu bé đã bắn trúng bia ngắm, Đường Minh Hạo nghiêng đầu, cảm thấy khá hài lòng.

“Anh trai giỏi quá đi!” Đường Vũ Kỳ còn vui hơn cả Đường Minh Hạo nữa, nhào tới ôm lấy cánh tay cậu bé. Cô bé cảm thấy chuyện này tương đối khó. Dù sao thì lúc đầu anh trai cũng không thành công, nhưng được ông chỉ dẫn đã bắn trúng ngay, đó cũng là nhờ thực lực của anh trai!

Đường Minh Hạo khẽ cười, tay nghịch khẩu súng. Bây giờ cậu bé cảm thấy lòng mình ấm áp, không ngờ cảm giác được người khác chỉ bảo lại là như vậy. Từ nhỏ cậu bé làm chuyện gì cũng đều tự lập, ba mẹ thường không quản lý. Hôm nay là lần đầu tiên bắn súng, việc Trương Minh Hoàng kiên nhẫn hướng dẫn khiến cậu bé cảm thấy thân thiết hơn. Người đàn ông này đúng là giỏi mua chuộc lòng người.

Trương Minh Hoàng nhìn viên đạn ghim trên bia ngắm, lấy làm kinh ngạc với trí thông minh của Đường Minh Hạo. Chỉ cần nhìn qua là có thể biết được đã từng bắn hay chưa. Ông ta cũng đã thấy vẻ loay hoay của Đường Minh Hạo trước đó rồi. Không ngờ mình chỉ nhắc nhở vài câu mà cậu bé đã có thể bắn trúng được. Phải nói rằng, cậu bé có tài năng về phương diện này!

“Xem ra cháu đã học được rồi, tự mình luyện thêm là có thể bắn trúng được hồng tâm!” Trương Minh Hoàng nói chân thành, ông ta sẽ không tiếc rẻ lời khen ngợi của mình.

“Cảm ơn ạ!” Đường Minh Hạo khẽ nói. Đây là lần đầu tiên cậu bé thể hiện sự chân thành với Trương Minh Hoàng. Cậu bé cảm ơn sự chỉ bảo của Trương Minh Hoàng, càng cảm ơn ông đã kiên nhẫn với mình. Có lẽ vào lúc này, cậu bé mới thực sự có đôi chút tin tưởng Trương Minh Hoàng!

Chuyện của Bùi Dật Duy vẫn rầm rộ trên mạng, với đủ mọi luồng ý kiến khác nhau, nhưng không chút ngoại lệ, toàn bộ đều lời mắng chửi Bùi Dật Duy cả. Từ sau khi sự việc bị lộ ra, Liễu Ảnh vẫn luôn để ý, trong lòng rất tức giận. Chuyện này không hề giống như những gì mà họ đã đoán trước, nhưng cô lại không thể nói được lời nào, cô nói với tư cách gì đây? Nói ra rồi mọi người cũng chẳng tin, có khi còn khiến nhiều người chửi bới hơn! Liễu Ảnh cảm thấy bất lực, còn Bùi Dật Duy lại không chịu hé răng giải thích. Nếu như anh ta chịu lên tiếng, có khi dư luận sẽ phần nào thay đổi, chưa nói tới việc ủng hộ hay bênh vực anh ta, nhưng ít nhất thì sẽ không mắng chửi khó nghe như vậy.

Một mình Liễu Ảnh ở trong phòng lo lắng, Tô Khiết đi tìm Nguyễn Hạo Thần mãi chưa thấy về. Bùi Dật Duy lại không chịu để người khác nhúng tay vào, cho dù cô có muốn giúp đỡ cũng không thể làm được gì. Thực ra, cô còn muốn thuyết phục Bùi Dật Duy đứng ra thanh minh. Anh ta giết người là thật, nhưng bị ép cũng là thật. Bây giờ có thái độ tốt, nếu êm xuôi thì có thể được giảm án. Liễu Ảnh thực sự nôn nóng, chuyện này cứ như một cái mê cung, không có lối ra!

“Cốc, cốc, cốc!” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Liễu Ảnh bực bội vô cùng, đi tới hỏi: “Ai đấy!” Giọng điệu chẳng thoải mái chút nào.

“Là anh!” Chất giọng trầm khiến Liễu Ảnh cảm thấy khó chịu. Tư Đồ Không ư? Anh ta tới đây làm gì? Liễu Ảnh không muốn mở cửa, nên đứng yên tại chỗ.

Tư Đồ Không còn tưởng cánh cửa sẽ nhanh chóng mở ra, không ngờ rằng lại chẳng có động tĩnh nào. Nghe kĩ ra còn chẳng thấy tiếng bước chân đâu nữa. Anh ta thấy hơi tức giận, lại ra sức gõ cửa: “Anh biết em ở bên trong, mở cửa đi.”

Liễu Ảnh đứng đó không muốn nhúc nhích. Bây giờ, cô không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với Tư Đồ Không cả. Thời hạn năm năm đã kết thúc, giờ còn biết anh ta ép chết ba mình, cô không gây sự với anh ta đã là tốt lắm rồi, không ngờ rằng anh ta lại tìm tới tận cửa. Cảm thấy giữa họ còn có cơ hội hòa giải sao? Thậm chí Liễu Ảnh còn chẳng hiểu, sao Tư Đồ Không vẫn còn có tâm trạng tới tìm cô? Lẽ nào giữa họ vẫn còn có thể ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play