Chương 3553
Tô Khiết đợi một lúc lâu, cậu ba Nguyễn có vẻ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: “Em? Thật sự muốn ở bên Bùi Dật Duy?”
Nghe được câu nói kìm nén một hồi lâu khó khăn lắm mới tuôn ra được của anh, Tô Khiết thật sự chán nản, đầu óc anh có vấn đề rồi sao?
Tô Khiết tức giận, trực tiếp giơ chân đá anh: “Anh có thể cút được rồi đấy.”
“Dựa vào cái gì?” Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ đã rất tức giận rồi, lúc này nghe được lời cô nói, vô thức đáp lại một câu: “Đây là văn phòng của anh.”
“Thế nên, em đi.” Tô Khiết thật sự bị anh làm cho tức đến mức bật cười rồi, người đàn ông này được lắm!
Nhưng lúc này cánh tay Nguyễn Hạo Thần còn ôm lấy eo cô, dù Tô Khiết muốn đi cũng không được, bởi vì cậu ba Nguyễn căn bản không buông tay.
“Nếu như em thật sự muốn ở bên Bùi Dật Duy…” Cậu ba Nguyễn dùng sức thở một hơi, giọng nói thoáng mang theo chút nghẹn ngào.
“Hửm?” Tô Khiết hơi nhướng mày, đôi mắt nhìn thẳng anh, nếu như anh dám nói ra câu tác thành cho cô và Bùi Dật Duy, cô sẽ đi ngay lập tức.
“Trừ phi anh chết.” Sắc mặt cậu ba Nguyễn đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng khác đi, mang theo sự tàn nhẫn khiến người ta kinh sợ.
Tô Khiết thầm thở phào một hơi, may mà…
Lúc này chỉ số thông minh của cậu ba Nguyễn rõ ràng bằng âm rồi, nhưng sự ngạo mạn và độc đoán của cậu ba Nguyễn khiến anh tuyệt đối không nhượng bộ.
“Nguyễn Hạo Thần, anh có phải kẻ ngốc không đấy!” Giờ phút này, Tô Khiết không biết nên nói gì nữa, cô thật sự không ngờ cậu ba Nguyễn cũng có lúc ngốc nghếch như vậy, thật sự là ngốc hết chỗ nói.
Cậu ba Nguyễn nhíu mày, nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Em có ý gì?”
Vừa rồi anh đang nói chuyện Bùi Dật Duy với cô mà, sao lại ngốc?
Anh chỉ nói cô muốn ở bên cạnh Bùi Dật Duy, trừ khi anh chết, như vậy là anh ngốc sao?
Lẽ nào, thật sự muốn anh nhìn thấy cô và Bùi Dật Duy ở bên nhau?
Lẽ nào còn muốn anh chúc phúc cho họ?
Tuyệt đối không thể nào!
“Nếu như trong lòng em còn nghĩ tới Bùi Dật Duy, anh cảm thấy em sẽ ở bên anh sao?” Tô Khiết cảm thấy với chỉ số thông minh lúc này của cậu ba Nguyễn, không nói thẳng với anh thì chắc chắn anh sẽ không hiểu được.
“Anh cảm thấy em sẽ làm vậy đấy, anh ưu tú hơn Bùi Dật Duy, đẹp trai hơn Bùi Dật Duy, có tiền hơn Bùi Dật Duy.” Cậu ba Nguyễn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại nghiêm túc trả lời Tô Khiết.
Tô Khiết kinh sợ luôn rồi, cậu ba Nguyễn lý luận kiểu gì vậy, rốt cuộc trong đầu anh chứa cái gì thế.
“Hơn nữa lúc đó em cũng không phải cam tâm tình nguyện ở bên anh.” Cậu ba Nguyễn suy nghĩ một thoáng rồi lại bổ sung thêm một câu.
Tô Khiết nhất thời không nói nên lời, cô thật sự không biết lúc này cô còn có thể nói gì nữa.
“Anh cảm thấy nếu như em còn nghĩ tới Bùi Dật Duy, em sẽ để anh chạm vào em sao?” Tô Khiết nghĩ tới chuyện hai người vừa làm, đổi cách nói khác vậy, lời này chắc là tương đối rõ ràng hơn một chút.
“Sao cơ? Ý em là còn muốn thủ thân như ngọc vì Bùi Dật Duy.” Sắc mặt cậu ba Nguyễn lập tức trầm xuống, cánh tay ôm eo cô bỗng chặt hơn, giọng điệu rõ ràng mang theo mấy phần dữ tợn.