Chương 3536
“Cái này thì…” Thư ký Lưu đưa tay lên lau trán. Hiện tại máy lạnh trong phòng đang mở hết công suất nhưng mồ hôi vẫn tuôn như mưa trên người thư ký Lưu: “Dù sao bà chủ cũng đâu phải người tuyệt tình, không thể thấy chết mà không cứu.”
“Nghĩa là, cô ấy vẫn còn tình cảm với Bùi Dật Duy à?” Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần ban đầu còn bình tĩnh lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng, phóng ánh mắt bắn thẳng về phía thư ký Lưu.
“Không, không ạ, tôi không có ý này ạ.” Thư ký Lưu sợ đến mức lảo đảo nhưng phản ứng khá nhanh, may sao anh bám được bàn làm việc chứ nếu không có khi đã ngã ra đất rồi.
Lời anh ta nói thật sự không hề có ý như vậy, sao anh ta dám có ý này được chứ.
“Tổng giám đốc, sao bà chủ có thể còn có tình cảm gì với Bùi Dật Duy được chứ. Bây giờ người mà bà chủ thích, người mà bà chủ yêu chính là tổng giám đốc, trong lòng bà chủ chỉ có mình tổng giám đốc mà thôi. Những tên đàn ông khác bà chủ còn chẳng thèm nhìn, hoàn toàn không thèm để tâm tới nữa kia mà.” Ý chí sinh tồn của thư ký Lưu lúc này đã lên đến đỉnh điểm, để bảo vệ tính mạng mình thì cái gì anh ta cũng nói ra được.
Chỉ cần tổng giám đốc nhà anh ta muốn nghe, chỉ cần tổng giám đốc nhà anh ta vui lên là được hết.
Chứ nếu không thứ đầu tiên mà tổng giám đốc muốn lấy sẽ là cái mạng của anh ta.
Lúc này, sau khi nghe thư ký Lưu nói như thế, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần mới khá khẩm hơn, nhưng chỉ ngay giây sau đó thì khuôn mặt lại lạnh lùng gấp bội: “Hiện giờ cô ấy vì chuyện của Bùi Dật Duy mà lao tâm khổ tứ, còn xin tôi giúp đỡ Bùi Dật Duy nữa.”
Cái gì mà không thèm liếc nhìn những tên đàn ông khác dù chỉ một cái? Cái gì mà không thèm bận tâm đ ến những tên đàn ông khác chứ? Nói vớ nói vẩn, bây giờ cô ấy còn đang lao tâm khổ tứ để giải quyết rắc rối cho Bùi Dật Duy kia kìa.
Thư ký Lưu mím chặt môi, không dám nói lung tung nữa. Nếu được, chắc ngay cả thở anh ta cũng chẳng thiết nữa.
Một câu rất bình thường của anh ta vừa rồi lại bị tổng giám đốc xuyên tạc hết như vậy. Thư ký Lưu sợ rằng anh ta mà nói thêm gì nữa thì chắc hôm nay anh ta thật sự sẽ không còn sống sót mà rời khỏi phòng làm việc được.
Sau cái ngày Nguyễn Hạo Thần trả Nguyễn thị lại cho ông cụ Nguyễn thì Nguyễn Hạo Thần cũng không đến Nguyễn thị lần nào nữa. Tất nhiên thư ký Lưu cũng không còn đến Nguyễn thị. Thật ra, những lúc ở thành phố A, nếu không có mặt tại Diêm Môn thì Nguyễn Hạo Thần sẽ ở công ty nhà mình nên thư ký Lưu cũng chuyển hẳn từ Nguyễn thị sang công ty này, bình thường thư ký Lưu còn phụ trách xử lý công việc của Tô thị nữa.
Dù sao Cậu ba Nguyễn cũng quá bận rộn nên chưa từng đến công ty lần nào, chuyện bên công ty này hầu như đều do thư ký Lưu giải quyết. Trong suốt quãng thời gian này, đây là lần đầu tiên Cậu ba Nguyễn đến công ty.
Thư ký Lưu thấy lâu lắm rồi tổng giám đốc nhà mình mới đến công ty, vốn đang rất vui mừng nên mới cầm một loạt những hợp đồng mới nhất chạy vội đến xin chữ ký của tổng giám đốc, lẽ ra thì việc ký tên đang tiến hành rất suôn sẻ, tâm trạng của tổng giám đốc cũng rất tốt.
Ai mà biết sau khi tổng giám đốc nhận xong cuộc gọi kia thì biến thành thế này.
Thư ký Lưu cảm thấy hôm nay tổng giám đốc tới đây không phải để kiểm tra tiến độ làm việc, mà là tới đòi mạng anh ta.
“Sao không nói gì đi, câm à?” Thư ký Lưu đang muốn giữ yên lặng, không dám nói bậy thêm câu nào nữa nhưng tiếc là cậu ba Nguyễn không đồng ý.
“Thưa Tổng giám đốc, công ty vẫn còn vài hợp đồng cần phải xử lý.” Hiện giờ thư ký Lưu thật sự rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, anh ta không muốn nán lại thêm chút nào cả.
“Tôi nhớ lần trước tôi có bảo cậu điều tra về chuyện của Bùi Dật Duy.” Nhưng cậu ba Nguyễn hoàn toàn không có ý định để thư ký Lưu rời đi dễ dàng.