Chương 3520
Tuy anh ta luôn nhận định cô chính là công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng chẳng phải vẫn chưa được xác nhận lần cuối sao?
Hơn nữa, Thành thiếu chủ cũng nghe ra được ý trong câu của cô Đường là cô ấy không phải công chúa đích thực.
Vậy là, cô Đường đang nói tới ai?
Cô Đường nói ai là công chúa đích thực của Quỷ Vực Chi Thành?
Giờ phút này Thành thiếu chủ thật sự không hiểu.
Không chỉ Thành thiếu chủ không hiểu mà Cậu Tô, người đang cố hết sức ghé sát lại gần nghe cũng ngơ ngác.
Rốt cuộc cô Đường đang nói gì thế, vì sao anh ta nghe không hiểu một chữ nào vậy?
“Thật ra tôi cũng không biết cô ấy là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành các anh. Đây hoàn toàn là chuyện trời xui đất khiến cho nên các anh không cần phải biết ơn tôi đâu. Khi đó, tôi cũng chỉ làm vì bản thân mình, thật sự không ngờ tìm bừa một cô y tá, thế mà tôi lại vớ ngay được công chúa thật của các anh.” Tô Khiết cũng mừng thay cho họ. Mặc dù ý định ban đầu của cô là vì bản thân mình nhưng kết quả này đối với Quỷ Vực Chi Thành lại là chuyện tốt.
“Cô Đường nói gì vậy? Sao tôi nghe mà không hiểu gì nhỉ?” Cậu Tô đang ghé tai vào lại càng bối rối hơn. Anh ta cảm giác như mình đang nghe chiếu thư cổ vậy, không hiểu dù chỉ một chữ cái hay một ký hiệu nào.
“Tôi cũng không hiểu.” Thành thiếu chủ để điện thoại sang một bên, nhẹ giọng đáp lại Cậu Tô. Cậu Tô ngơ ngác, Thành thiếu chủ còn ngơ ngác hơn cả anh ta.
“Thành thiếu chủ, vậy anh làm việc tiếp đi, tôi không làm phiền anh nữa.” Tô Khiết không nghe thấy bên kia trả lời lại, nhớ ra có lẽ lúc đầu cô đã quấy rầy công việc của họ nên định cúp điện thoại.
“Tôi không bận.” Thành thiếu chủ nghe thấy Tô Khiết nói định tắt máy liền vô thức thốt ra một câu.
Ở đầu dây bên kia, Tô Khiết không kìm được mà giật giật khóe môi, vị Thành thiếu chủ này kỳ quái thật đấy.
Cậu Tô đứng bên cạnh anh ta cũng không kìm được mà giật giật khóe môi. Xem ra không chỉ có một mình anh ta bị lỡ miệng trước mặt cô Đường mà ngay cả Thành thiếu chủ của họ cũng như vậy.
Nhưng Thành thiếu chủ lại không cảm thấy mình nói sai điều gì, cũng không nhìn ra được sự bất thường nào. Bây giờ, thật sự anh ta không hề bận, vốn dĩ anh ta còn đang nói về chuyện của cô, có bận cũng là bận vì chuyện của cô. Giờ tự cô gọi điện thoại tới, anh ta mong còn không được, huống chi vừa rồi còn nhận được một niềm vui bất ngờ lớn đến như vậy.
Mặc dù anh ta luôn khăng khăng khẳng định rằng sợi tóc đem đi kiểm tra quan hệ huyết thống lần trước không phải của cô, nhưng suy cho cùng, đó cũng là nhận định của bản thân anh ta, không hề có chứng cứ. Mà đặc biệt là sợi tóc kia còn do đích thân Tiểu Cửu và Ngọc Hàn mang về, thật ra anh ta cũng không chắc chắn cho lắm.
Anh ta chỉ dựa hoàn toàn vào sự kiên quyết của mình mà thôi. Nhưng bây giờ thì khác, cô đã chính miệng thừa nhận sợi tóc Tiểu Cửu và Ngọc Hàn cầm về không phải là của mình. Vậy thì hoàn toàn có thể phủ nhận kết quả kiểm tra quan hệ huyết thống trước đó.
Nhưng bây giờ vẫn cần phải lấy được tóc của cô, mang đi làm xét nghiệm một lần nữa mới đưa ra được kết luận cuối cùng.
Lân trước ở bệnh viện đã thất bại rồi, nên Mặc Thành biết muốn lấy được thứ gì từ trên người cô đã khó lại càng thêm khó.
“Thành thiếu chủ, có lẽ cô Đường đã hiểu lầm rồi.” Cuối cùng Cậu Tô cũng đã tỉnh táo lại, có vẻ như anh ta đã hiểu ra ý của Tô Khiết.
“Hả?” Thành thiếu chủ đang nghĩ đến việc làm thế nào lấy được tóc của Tô Khiết nên không rảnh suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề này.